“Uyển phi nương nương như thế nào?” Cô trầm giọng hỏi.
Thủ lĩnh cấm vệ quân không có thời gian nói này nói nọ với Tô Diễm, vung tay lên.
“Điện hạ đang chờ ở Thanh Y điện, thất hoàng tử phi, cho dù không phải là ngươi làm thì cũng phải đi theo bọn ta một chuyến, mang đi.
”
Tiêu Kì Lăng đột nhiên ngăn cản trước mặt Tô Diễm: “Không được, ta không muốn để các người mang nương tử của ta đi.
”
“Thất hoàng tử, đây là thánh mệnh, cho dù là ngươi thì cũng không thể chống lại.
”
Mắt nhìn thấy có người muốn đến lôi Tô Diễm đi, lúc này Tiêu Kì Lăng cắn tay của tên cấm vệ quân đó, cấm vệ quân bị đau liền đấy Tiêu Kì Lăng ngã xuống đất.
“Dừng tay lại!” Tô Diễm hét lên một tiếng, bước đến nâng đỡ Tiêu Kì Lăng, nhìn da của hắn bị trầy, ánh mắt chìm xuống: “Đồ ngốc này, ai bảo ngươi đến cản hả!”
Tiêu Kì Lăng ấm ức mím môi.
“Bọn họ bắt nạt nàng, ta không muốn nương tử của ta bị người khác bắt nạt.
”
Tô Diễm nhìn đám cấm vệ quân ở bên cạnh, quay đầu nói với Tiêu Kì Lăng.
“Nghe lời đi, ta chỉ bị đưa đến đó gặp phụ hoàng một chút mà thôi, tiện thể hỏi vài chuyện, chào hỏi xong rồi thì ta sẽ ra ngay, ngươi cứ chờ ta trong xe ngựa, nếu như trời tối mà ta còn chưa ra thì cứ đi về ngủ trước đi, có biết chưa?”
“Nhưng mà! "
“Nghe lời, nếu không nghe lời thì ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.
”
Cuối cùng, Tiêu Kì Lăng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, ta nghe lời nương tử là được chứ gì.
”
Đưa mắt nhìn Tiêu Kì Lăng lên xe ngựa của phủ thất hoàng tử, Tô Diễm lại dặn dò người đánh xe vài câu, lúc này mới yên lòng để cấm vệ quân đưa đi.
Mà lúc Tô Diễm quay người trở lại cửa cung, cô không chú ý tới con ngươi khờ dại của nam tử trong xe ngựa lại lặng yên không tiếng động mà thay đổi, dường như được dát một tầng ánh sáng, sau đó trong nháy mắt biến mất!
Nửa canh giờ sau, Thanh Y điện.
Lúc Tô Diễm bị đưa tới, hoàng đế Tây Nguyệt cùng với Từ hoàng hậu, ngay cả Dung phi cũng có mặt ở đây.
Lúc này, hoàng đế Tây Nguyệt đang ngồi ở đầu giường Uyển phi, trong tay cầm một cái khăn đang lau mặt,