Thân thể Tô Diễm cứng ngắc, lập tức cúi đầu, đè thấp giọng nói.
“Công tử, nô tài phụng mệnh lệnh phu nhân, ở đây trông ngài, sợ ngài ngã xuống đất.
“Không được nhúc nhích, đến đây cho gia sờ một chút…”
Sờ một chút…
Tô Diễm khẽ ngẩng đầu, liền thấy Từ Ngạn Phong vẫn chưa tỉnh, chỉ là nói mớ ở đó, còn vươn tay quơ quơ trong không trung, thật như giống như đang sờ người đẹp.
Cô thở phào một hơi, thì ra là vậy.
Không lãng phí thời gian nữa, Tô Diễm xoay người, tiếp tục tìm kiếm gì đó trên giá sách.
Nhưng nhìn một vòng, cũng không có thứ gì, Tô Diễm có chút chán nản, ôm ngực lùi sang cạnh bàn, thấp giọng nói.
“Chả nhẽ mình nghĩ nhiều rồi, trong thư phòng này không có manh mối?”
Chính vào lúc này, khóe mắt Tô Diễm lướt tới trên bàn, thứ Tô Ngạn Phong đè dưới người, hình như là một bức mật thư.
Trong thư phòng có mật thư không kỳ quái, kỳ quái là ký tự trên mật thư không phải chữ Tây Nguyệt, hơi giống chữ dị vực.
Tô Diễm đang muốn vươn tay lấy, không nghĩ tới tay cô vừa thò ra, đã bị người ta bắt được.
Từ Ngạn Phong bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn của cô, sờ mó.
“Ai ui, mỹ nhân, tay nàng thật trơn láng, gia thích…”
Trái tim Tô Diễm ghê tởm tràn lan, đang muốn đẩy hắn ra, ai biết bên ngoài có người tới.
Vừa khéo, Lục thị vừa vào liền nhìn thấy tay Tô Diễm bị Từ Ngạn Phong đang say mèm bắt lấy sờ mó, sắc mặt nàng ta lập tức trầm xuống, bước nhanh tới kéo tay Từ Ngạn Phong ra, áy náy nói với Tô Diễm.
“Lạc công tử, thật xin lỗi, người này hễ say liền bộ dạng này, khiến người ta vô cùng chán ghét!”
Tô Diễm cười cười, thu lại tay ở trên không, thuận tiện còn kéo bức mật thư đó ra, không chút tiếng động thu vào trong tay áo mình.
“Không sao, ai uống say vốn đều như vậy, không trách đại công tử.
”
Lục thị cực kỳ ghét bỏ nhìn Từ Ngạn Phong một cái, lại nói.
“Hôm nay mời công tử đến, vốn là muốn để công tử giúp nhìn xem nguồn căn trúng độc của