Từ Chiêu Chiêu vừa rời đi, thuộc hạ áo đen lui vào chỗ tối lại bước ra, nói với Từ thừa tướng.
“Tướng gia, chuyện bên đại công tử, có cần thuộc hạ đi tra xem?”
Từ thừa tướng ngẫm nghĩ, vẫn là xua tay.
“Không cần, mặc dù Lục thị chỉ là một con cờ của chúng ta, nhưng hiện tại vẫn không thể đắc tội, lỡ bị họ biết chúng ta thế nào với Lục thị, không tốt cho đại kế.
”
Lúc nói chuyện, Từ thừa tướng nhìn sang bàn, cũng không biết thế nào, ánh mắt bỗng sắc bén.
“Đồ đâu, sao không thấy nữa!”
Người áo đen vội hỏi: “Tướng gia, không thấy mật thư nữa?”
Từ thừa tướng đứng phắt dậy, tìm quanh bàn một vòng, sắc mặt ngày càng trầm.
“Quả thật không thấy nữa, đi tra xem, hôm nay ai từng đến thư phòng!”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
”
Cùng lúc này, phủ thất hoàng tử.
Hỗn loạn qua đi, cuối cùng quay về bình tĩnh, Tô Diễm tranh thủ lúc Tiêu Kì Lăng đang ngủ, cẩn thận đến phòng ngoài, châm nến, sau đó mở bức mật thư hôm nay lấy được từ phủ thừa tướng ra.
Vốn cho rằng sẽ nhìn thấy gì đó, ví như chữ dị vực, lại không nghĩ tới, thứ nhìn thấy lại là một tờ giấy trắng!
Không sai, chính là một tờ giấy trắng không có gì cả!
Tô Diễm soi tờ giấy trắng này dưới ánh nến xem mãi, cuối cùng không nhìn ra gì.
“Chẳng lẽ là loại chữ cần gia công mới có thể hiện lên?”
Cô ngẫm nghĩ, cầm nước trà bên cạnh lên, thấm ướt một chút lên giấy trắng, đợi nửa ngày, lại dùng nến soi, vẫn không có dấu chữ hiện lên.
Thấy vậy, Tô Diễm đặt giấy trắng lên bàn, híp mắt.
“Chẳng lẽ bị lão hồ ly đó giở trò rồi, hay là thứ này có huyền cơ khác.
”
Nhưng bất kể thế nào, cô cũng phải đi thừa tướng phủ chuyến nữa.
Vừa khéo hai ngày sau, Tô Diễm lại nhận được tin tức của Lục thị, giống với lần trước, là mời cô đến cửa sau