Khắp nơi trong hoàng cung đều là tai mắt của người khác, Tô Diễm chắc chắn sẽ không mở hộp tại đây, mà là cùng Tiêu Kì Lăng ngồi xe ngựa trở về phủ rồi lại nói.
Ban đầu, lúc vừa mới về đến nơi thì Tiêu Kì Lăng liền la hét ầm ĩ nhất định phải lập tức ăn ngay, cũng may mắn là coi như hắn nghe lời Tô Diễm, Tô Diễm tùy tiện viện cớ liền có thể lừa gạt hắn.
Chờ đến lúc một mình Tô Diễm ở trong phòng, cô mới mở cái hộp ra.
Ánh mắt rơi vào những món điểm tâm tinh xảo trong hộp, mắt Tô Diễm nheo lại cẩn thận dùng cái khăn lụa cầm một miếng từ trong đó lên, sau đó cẩn thận dò xét, sau đó còn ngửi ngửi, thậm chí còn nếm thử một chút.
Ánh mắt của cô lập tức híp lại thật chặt, sau đó lại quay sang bên cạnh phun ra một ngụm.
“Quả nhiên là có vấn đề.
”
Trong điểm tâm đã bị người khác bỏ độc.
Hơn nữa, còn là loại độc làm đàn ông cạn kiệt tinh huyết.
Rốt cuộc là ai vậy, không chỉ muốn để thất hoàng tử càng ngày càng ngu ngốc, bây giờ ngay cả dòng dõi cũng không muốn để cho hắn có?
Mà cái này chỉ là bề ngoài.
Tô Diễm nhìn chằm chằm vào hộp cơm, đôi mắt dường như bị nhiễm độc, cô cười lạnh rồi nói.
“Đúng là tâm cơ khó lường mà, thất hoàng tử không biết cái gì hết, nếu như xảy ra chuyện thì Tô Diễm mình đây sẽ trở thành vật thế tội à?”
Cái chiêu mượn dao giết người này, ngũ hoàng tử đúng là thông minh mà, cũng không biết sau lưng còn có người nào giúp đỡ không, ví dụ như là thái tử, ví dụ như là Từ hoàng hậu!
Đối với loại thuốc tuyệt tử Tô Diễm cũng không nói ra ngoài, bởi vì cô biết lượng thuốc sẽ không khiến cho thân thể của người bị thương nặng, trừ phi phía sau còn muốn tăng thêm liều lượng.
Mặc dù không biết lần sau đám người đó sẽ bỏ thuốc tuyệt tử vào đâu, nhưng mà Tô Diễm vẫn cảm thấy nên cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.
Giống như buổi tối ngày hôm nay, sau khi nhìn một bàn đồ ăn được mang lên, Tô Diễm đều phải xem xét mỗi một món ăn, bảo đảm không có chuyện gì mới để cho Tiêu Kì Lăng ăn.
Không nói tới những chuyện khác, chỉ là những món ăn này một món mặn ba món chay đều là đồ ăn vào tối ngày hôm qua, rốt cuộc vẫn là một hoàng tử không được yêu thương!
Một bữa cơm tối qua đi, thế mà trong thức ăn lại không có mánh khóe gì, điểm này làm cho Tô Diễm cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ người sau lưng đã bắt đầu chú ý cẩn thận?
Mà đúng lúc này có một người hầu trông bình thường không có gì là lạ lại bưng một bát canh nấm tuyết