Nằm trong dự liệu, người đến là Lục thị mới nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vành mắt nàng ta đỏ hoe, nắm chặt cái khăn ở trong tay rồi nói với Tô Diễm.
“Thật sự là như vậy ư? Từ lúc bắt đầu bọn họ đã xem người Lục gia của ta như quân cờ?”
Tô Diễm bình tĩnh nhìn nàng ta, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Ngươi cũng đã nghe rồi, Hắc Ưng không có phủ nhận, cho nên chân tướng là như thế nào chắc trong lòng Từ phu nhân hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai.
”
Lục thị hít vào một hơi thật sâu, trong mắt đột nhiên ánh lên vẻ tàn nhẫn, nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng bước lên hai bước, đi đến cửa phòng giam rồi nhỏ giọng nói với Tô Diễm.
“Lần này làm thất hoàng tử phi gặp phải chuyện như vậy đều là bởi vì ta ngu ngốc, ta nhất định sẽ cứu thất hoàng tử phi ra ngoài.
”
Tô Diễm cười cười, cũng không phải là không tin, chỉ có điều Lục thị là nữ nhân yếu đuối thì có thể làm cái gì?
Biết Tô Diễm không tin nàng ta, Lục thị vẫn kiên định như cũ.
“Thất hoàng tử phi, ngươi yên tâm đi, sau khi qua giờ tý thủ vệ ở đây sẽ thay ca, chờ lúc đó ta sẽ đến cứu ngươi, nhất định phải chờ ta! "
Lục thị nói xong thì đi ngay, nhanh chóng biến mất khỏi nhà giam, Tô Diễm ngay cả một lời của không kịp nói với nàng ta.
Cuối cùng, chỉ còn lại địa lao tĩnh lặng không người, cùng với dòng nước róc rách khi xa khi gần ở bên ngoài.
Cũng không biết là tại sao, Tô Diễm vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sổ trên mái nhà ở nhà giam, xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà là bầu trời đầy sao, có một sườn núi dưới bầu trời lấp lánh sao.
Mà hình như trên sườn núi đó có một người đang đứng.
Hơn nữa, còn là một bóng dáng có hơi quen mắt.
Tô Diễm nheo mắt lại, muốn tìm tòi hư thực, xem xem rốt cuộc người kia là ai.
Ai mà biết được một khắc sau có một cơn gió thổi qua làm nhòe mắt cô, mà lúc cô ngẩng đầu lên nhìn về phía vách đá thì chỉ có bóng cây lả lưt, làm gì có người nào nữa?
“Là mình nhìn lầm à?” Tô Diễm cúi đầu tự hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, trong lòng tuôn ra một loại cảm xúc khác thường mà ngay cả cô cũng không hiểu.
Thôi bỏ đi, có lẽ là do nhìn lầm rồi, đêm hôm khuya khoắt ai lại đến đây cơ chứ.
Cùng lúc đó, lối vào khu rừng ở một nơi khác.
Có hai bóng người đang đứng ở đây, nhìn có vẻ như là nữ tử.
Một người ăn mặc như tỳ nữ hỏi nữ nhân ở bên cạnh, giọng nói có chút run rẩy: “Phu nhân, thật sự phải làm như vậy à, vì một người không liên quan, có đáng giá không?”
Nữ nhân cầm lấy bình rượu ở trong tay của nàng ta, trong đôi mắt có vẻ bối rối, nhưng mà lại không biết nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng nàng ta vẫn cắn răng giống như là không thèm đếm xỉa.
“Chỉ có như thế này thì Lục gia chúng ta mới có cơ hội sống sót, Tiểu Phù nhanh chóng trở về thôi.
”
Tiểu Phù còn muốn nói gì đó, Lục thị