“Tô Diễm, ta nói cho ngươi biết, chưa có người nào có thể gắn gượng qua nữa nén hương trong tay của hai thủ hạ này, ngươi! hưởng thụ thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh mình đi.
”
Nói xong, Hắc Ưng ra dấu cho hai người kia, ý là hung ác thêm một chút.
Thủ hạ nhận mệnh, một người trong số đó vung quả cầu sắt trên đầu dây xích, bỗng nhiên đập vào lưng của Tô Diễm.
“Phốc! "
Cô phun một ngụm máu tươi về hướng Hắc Ưng, trong làn xương máu mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Hắc Ưng trong đêm tối.
Hắn nói.
“Bây giờ người chết là ngươi, chờ ngươi chết rồi, tướng gia sẽ cho người đến phủ thất hoàng tử tìm mật thư, nếu như không tìm thấy, vậy thì người tiếp theo phải chết chính là tên ngốc đó! ha ha.
”
Nghe xong lời này của Hắc Ưng, sắc mặt Tô Diễm bỗng nhiên thay đổi.
Cô thét lên với hắn.
“Ta không cho phép ngươi động đến hắn, có nghe không hả!”
Ánh mắt của nam tử áo choàng tím đứng bên vách núi lóe lên, cuối cùng vẫn không có động tác.
Ở bên này dường như là Hắc Ưng nghe thấy trò cười gì đó, đột nhiên liền phá lên cười, sau đó bước lên hai bước, trực tiếp đặt Tô Diễm ở dưới đất.
Tô Diễm cắn răng không chịu quỳ, cứ lấy tư thế nửa ngồi trừng mắt nhìn hắn.
Hắc Ưng cúi đầu nhìn nữ nhân xấu xí trước mặt, không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất cứng cỏi, nếu như người nào không biết võ công, không có chút nội lực mà bị quả cầu sắt nặng như thế đánh vào người thì đã sớm hồn phách quy thiên, còn cô thì vẫn kiên trì như cũ.
“Rốt cuộc ta cũng đã biết tại sao tướng gia lại muốn thu thập ngươi dưới trướng, ngươi! nếu như được ma luyện một phen, chắc chắn sau này sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho tướng gia, chỉ tiếc là ngươi không có duyên lại muốn làm kẻ thù với bọn ta.
”
“Cho nên, ngươi chết chính là do ngươi tự làm tự chịu.
”
Nói xong, khóe miệng của hắn kéo một cái, dường như đã không muốn nhiều lời với Tô Diễm.
Tô Diễm lại đột