Nước Thích Diệp, vào giữa đêm mùa hạ trời đầy sao và không có trăng.
Trên con đường lớn của Thượng Kinh trải mười dặm hồng trang, đèn lồng đỏ treo cao, tiếng kèn nhạc thổi ngập trời. Tám người khiêng kiệu hoa bước ra từ phủ của Tiết thái y, đội ngũ đón dâu bước trên con đường vắng người giống như một con rồng lửa.
"A..." Tiết Tịnh Kỳ giật giật tay, lại phát hiện cơ thể yếu ớt. Cô nỗ lực mở mắt nhưng chỉ có một màu đỏ như ngọn lửa thôi, nghe kỹ thì bên tại truyền đến tiếng nhạc đám cưới du dương.
Đây không phải là bệnh viện! Cô nhớ rõ ràng có một bệnh nhân muốn nhảy lầu cần cô đi cứu. Chẳng lẽ cô bị bệnh nhân đó kéo theo nhảy lầu rồi. Tại sao khi tỉnh lại lại ở đây? Đây là đâu?
Cảm giác lắc lư chòng chành truyền đến. Tiết Tịnh Kỳ vừa mở mắt thì trong đầu vụt qua hình ảnh và tiếng nói chuyện của một vài người.
Đó là cảnh xảy ra ở Tiết phủ nửa canh giờ trước.
"Tam muội, gả cho Minh Vương thì muội nhất định chết rất thảm thiết. Chẳng lẽ muội không biết, tiểu thư của nhà họ Triệu, tiểu thư nhà họ Trần, tiểu thư nhà họ Chu, bọn họ từng người một đều chết trong phòng tân hôn sao. Nghe nói, Minh Vương này là ác ma uống máu người đó." Một cô gái kể rất sinh động.
Một cô gái trang điểm rất xinh đẹp ở bên cạnh cũng nói theo: "Đúng vậy đó tam muội. Phụ thân vì thăng quan phát tài mà gả muội qua đó, vậy là hại muội rồi. Tam muội, chỗ tỷ có thuốc độc và dao găm. Cùng là tỷ muội, ta không muốn muội chết thảm."
Tiết Duệ Hân lấy một bình sứ màu đỏ và một con dao găm từ trong tay áo ra rồi đặt trên bàn trang điểm.
Đại tỷ Tiết Duệ Nghi cũng giả vờ lau nước mắt, kéo tay Tiết Tịnh Kỳ nói: "Tam muội, người làm tỷ này chỉ có thể giúp muội đến đây thôi. Con đường sau này muội tự mình lựa chọn thôi."
Trước gương chiếu ra dáng vẻ của một người xinh đẹp vô ngần, chỉ là chủ nhân của vẻ đẹp ấy lại nước mắt như mưa, thảm thương vô cùng.
"Đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ cứu muội, cứu muội có được hay không?" Cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ không ngừng run rẩy rồi khẩn cầu bọn họ.
Tiết Duệ Nghi cười lạnh, rút tay của mình ra rồi che mặt nói: "Bọn tỷ đã đang cứu muội rồi. Ta khuyên muội, nếu như không muốn chết một cách thảm thiết, vậy thì tự sát đi."
Tiết Duệ Hân thở dài rồi cũng nói theo: "Tam muội, sau khi muội chết, chúng ta sẽ đốt nhiều tiền vàng cho muội."
"Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu." Ngoài cửa có lễ quan cao giọng hò.
Tiết Duệ Nghi thay đổi sắc mặt, nhét thuốc độc và dao găm trên bàn vào tay Tiết Tịnh Kỳ: "Tam muội, hai cách chết này tự muội chọn đi." Vừa nói vừa cầm khăn che đầu phủ lên đầu cô.
Tiết Tịnh Kỳ phủ khăn che đầu được hỉ nương đỡ lên kiệu hoa. Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt đồ vật trong tay, cô đặt con dao găm kia vào trong lòng rồi nắm chặt lấy bình thuốc độc.
Cảnh tượng cuối cùng là cảnh Tiết Tịnh Kỳ uống thuốc độc, dưới khăn che đầu cô tuyệt vọng nhắm mắt. Cảnh tượng đó vừa kết thúc thì một số ký ức cũng rõ ràng hơn. Tiết Tịnh Kỳ tự sát này là con gái thứ ba của Tiết thái y, vì thánh chỉ ban hôn gả làm phi của Minh Vương, rồi lại bị dăm ba câu của tỷ tỷ mình dọa đến mức tự sát.
Tiết Tịnh Kỳ hơi thổn thức, không đúng, cô không phải là Tiết Tịnh Kỳ sao? Ý thức được điều này, cả người Tiết Tịnh Kỳ chấn động. Màu đỏ trước mắt là màu đỏ của khăn che đầu, cô cũng đang ngồi trong kiệu hoa. Nói như vậy, cô vậy là... xuyên không rồi!
Kiệu hoa đột nhiên dừng lại, rồi có tiếng pháo nổ không ngừng. Sau một lúc ồn ào, giọng nói của lễ quan lại vang lên: "Tân nương xuống kiệu."
Tiết Tịnh Kỳ tỉnh lại từ trong chấn động, mới ý thức được tất cả đã không thể thay đổi. Cô vốn là một bác sỹ ngoại khoa ở hiện đại. Nhớ đến việc bản thân cô do cùng nhảy lầu chết với bệnh nhân đó, nên linh hồn mới nhập vào vị tiểu thư cùng tên cùng họ với cô.
Có hỉ nương đỡ cô xuống kiệu, Tiết Tịnh Kỳ cảm giác được cơ thể này vẫn hơi bủn rủn yếu ớt. Chắc chắn do nguyên thân uống thuốc độc để lại di chứng.
Tiết Tịnh Kỳ nghĩ nên nhập gia tùy tục. Minh Vương giống yêu ma quỷ quái trong ký ức của nguyên chủ rốt cuộc là một nhân vật như thế nào, cô thật sự muốn gặp một lần.
Các nghi lễ rườm rà vừa kết thúc, Tiết Tịnh Kỳ được người đỡ vào phòng tân hôn. Vì cách khăn che đầu, Tiết Tịnh Kỳ lại cảm giác trong phòng không chỗ nào là không có khí lạnh, khiến Tiết Tịnh Kỳ không khỏi rùng mình.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên giường cưới thử hoạt động cánh tay của mình. Lúc này tiếng mở cửa đột nhiên vang lên.
Có tiếng bước chân đi vào, sau đó cửa phòng đóng lại. Một tiếng cười đùa cũng truyền vào theo: "Tứ ca, ta biết huynh không muốn gặp ta. Nhưng trước kia vương phi của huynh đều hầu hạ dưới thân của đệ, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại