Lạc Phàm thật sự không dám tin rằng Ôn Vương vốn nắm chắc thắng lợi đột nhiên bị Tiết Tịnh Kỳ khống chế ngược lại? Biến cố này thật sự quá bất ngờ.
Thích Vũ Hạo không biết mình trúng phải độc gì, cả người vô lực nói không nên lời, cuộc đời này hắn chưa bao giờ chật vật như thế.
Lạc Phàm không dám xằng bậy, dù sao Thích Vũ Hạo cũng ở trong tay Tiết Tịnh Kỳ: “Nhục Nghê, bấm lên huyệt Thiên Trung của hắn ta.” Tiết Tịnh Kỳ ra lệnh.
Nhục Nghê nhận lệnh, đi đến bên cạnh Lạc Phàm, ngón tay ấn lên huyệt Thiên Trung của hắn ta. Lạc Phàm đột nhiên mất hết sức lực ngã xuống đất.
Tiết Tịnh Kỳ đẩy Thích Vũ Hạo lên ghế, lấy khăn trên người ra lau mạnh môi của mình trước mặt hắn, sau đó tiện tay ném đi. Thích Vũ Hạo nhìn động tác của cô, trong lòng có một ngọn lửa dâng lên, lại không thể làm gì.
“Ôn Vương gia, trên đời này người ngươi không thể đắc tội nhất chính là phụ nữ, nhất là phụ nữ có độc giống ta. Biết vì sao ngươi trúng độc không?” Tiết Tịnh Kỳ nói xong, tay nhỏ bé trắng nõn nâng cằm Thích Vũ Hạo lên, có chút ý trêu đùa.
Lúc này Thích Vũ Hạo cực kỳ hận mình, hắn dùng sức quay đầu đi, yếu ớt nói: “Có bản lĩnh thì ngươi giết bản vương đi, nếu không chắc chắn bản vương sẽ không cho ngươi chết tử tế đâu.”
“Ha…” Tiết Tịnh Kỳ cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng đến gần bên tai hắn: “Ai không được chết tử tế còn chưa biết, cả đời bà cô đây ghét nhất mấy tên nguỵ quân tử như ngươi, ngươi còn đáng ghét hơn của đệ đệ của mình nữa.”
Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì lấy ra một bình sứ từ trong lòng, sau đó đổ một viên Điệp Luyến Hoa mình mới chế hôm trước ra, nhét vào miệng hắn.
“Cái này tên là Điệp Luyến Hoa, nghĩa trên mặt chữ, ngươi uống thuốc độc này rồi thì sau này phải nghe lệnh của ta, nếu không ngươi sẽ đứt ruột vỡ bụng mà chết. Trong trăm ngày, nếu ngươi biết điều thì ta sẽ tạm tha cho một mạng, nếu không…” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Vũ Hạo nuốt viên thuốc độc kia xuống, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi.
“Tiết Tịnh Kỳ, tốt nhất ngươi đừng để ta sống, nếu không ta nhất định phải khiến ngươi đau khổ.” Thích Vũ Hạo cắn răng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ánh sáng độc ác.
Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi đứng thẳng người dậy: “Thích Vũ Hạo, ta không muốn là kẻ thù với ngươi, nhưng những chuyện ngươi làm đã chạm phải giới hạn của ta rồi. Ngươi cho rằng mình là Vương gia thì giỏi lắm, có thể tuỳ ý giẫm lên danh dự của người khác sao? Ta cho ngươi biết, một ngày còn Tiết Tịnh Kỳ này, nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm hại đến ta và Thích Mặc Thanh, ngươi nhớ kỹ lời này cho ta.”
“Ngươi muốn bảo vệ Thích Mặc Thanh, vậy phải xem thử ngươi có bản lĩnh này hay không. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào thuốc độc mà có thể khống chế bản vương hay sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.” Thích Vũ Hạo là một