Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn về phòng, trời dần tối, nhưng Thích Mặc Thanh vẫn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, bóng dáng hiu quạnh mà kiên cường.
Nhục Phàm đi ra từ trong bóng tối, hắn nhìn Thích Mặc Thanh ngẩn người ngồi trên xe lăn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hỏi: “Vương gia, ngài đang lo lắng điều gì thế?”
Thích Mặc Thanh thở dài một hơi, Thích Vũ Hạo vì trả thù Tiết Tịnh Kỳ đã bắt đầu quay lại ra tay với Tiết thái y rồi. Đó dù sao cũng là người nhà của Tiết Tịnh Kỳ, hắn hiểu thủ đoạn của Thích Vũ Hạo hơn bất kỳ ai.
“Tiết phủ có động tĩnh gì không?” Thích Mặc Thanh hỏi.
Nhục Phàm trả lời: “Lầu Vô Âm truyền đến tin tức Ôn Vương thuyết phục Địch quý phi muốn con gái thứ hai của Tiết thái y là Tiết Duệ Hân gả cho Lâm Vương làm phi.”
Nhắc tới Tiết Duệ Hân, Thích Mặc Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện Nhục Nghê báo cáo ngày đó. Hôm đó Tiết Tịnh Kỳ ra tay dạy dỗ Tiết Duệ Hân trên đường chưa tính, còn đồng ý gả Tiết Duệ Hân cho Lâm Vương? Thích Mặc Thanh cảm thấy chuyện này rất thú vị, tựa như đã tìm được cớ, hắn nói: “Đến viện Phong Hà.”
Nói xong lập tức chuyển động xe lăn, Nhục Phàm mỉm cười, bình tĩnh theo sau Thích Mặc Thanh tới viện Phong Hà của Tiết Tịnh Kỳ.
Lúc này, Tiết Tịnh Kỳ đã ngủ rồi, Nhục Nghê trông coi bên ngoài, thấy Thích Mặc Thanh và Nhục Phàm đi đến thì vui vẻ trong lòng, lập tức nhường đường.
“Hai huynh muội các ngươi trông chừng ngoài cửa trước đi.” Thích Mặc Thanh không quay đầu lại, đẩy xe lăn đi vào.
Nhục Nghê và Nhục Phàm ở trước cửa nhìn nhau, đều bật cười, hiểu rõ trong lòng.
Động tác của Thích Mặc Thanh rất nhẹ nhàng, không hề quấy rầy Tiết Tịnh Kỳ đang ngủ say. Hắn đi tới trước giường vén màn lên, ánh trăng mỏng manh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nàng, cực kỳ xinh đẹp.
Thích Mặc Thanh vịn xe lăn leo lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, hơi nghiêng người nhìn dáng vẻ ngủ say của cô.
Tiết Tịnh Kỳ trở mình, dựa vào hắn rất gần, hương thơm nhàn nhạt hoà lẫn với mùi trầm hương trên người Thích Mặc Thanh lượn lờ xung quanh.
Hô hấp của Thích Mặc Thanh có chút nặng nề, hắn đang muốn nhích xa ra thì thấy mí mắt Tiết Tịnh Kỳ giật giật, sau đó mở mắt. Thích Mặc Thanh vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng thét chói tai, nhưng chỉ thấy Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Tiết Tịnh Kỳ mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy một mặt nạ quỷ ở trước mặt, hoảng hốt lấy lại tinh thần, người nằm trên giường chính là phu quân của cô, Thích Mặc Thanh.
“Không sợ sao?” Thích Mặc Thanh không hề che giấu giọng nói vốn có của mình, âm thanh dịu dàng hùng hậu cực kỳ dễ nghe trong đêm tối.
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Giọng nói của huynh…” Cô còn chưa nói xong đã cảm thấy trên môi chợt lạnh, eo cũng nặng nặng, cả người rơi vào lòng Thích Mặc Thanh, môi cũng bị anh hôn lên.
Không giống với cảm giác ghê tởm khi cô hôn Thích Vũ Hạo, ngược lại, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy đầu óc mình cực kỳ hỗn loạn, cảm giác kỳ diệu nói không nên lời này