Giả Sơn cúi đầu, liếc nhìn Nhục Nghê đang cúi thấp đầu, không nói gì ở bên cạnh, trong lòng nghĩ: “Nha đầu này, thường ngày vẫn lạnh lùng ít nói, bây giờ xem ra cũng không phải là người không thấu lòng người. Vương gia và Vương phi cũng thật là, muốn thân mật thì cũng không biết đường mà chọn một nơi kín đáo.”
Nhưng ngoài mặt thì tỏ ra nghiêm trang, đối diện với Thích Mặc Thanh đang vô cùng buồn bực mà không biết làm thế nào phát tiết và Tiết Tịnh Kỳ vô cùng ảo não: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, đã bắt được kẻ bắn cung ngầm rồi, đó chính là nha hoàn của Vương phi, kẻ bưng nước cho thái tử khi chữa bệnh.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe xong, trong lòng càng tức giận: “Hạ độc, bắn cung, đây là đang muốn một mẻ hốt gọn chúng ta hay sao?”
Thích Mặc Thanh cười lạnh: “Sợ là nha hoàn đó đã tính toán sai rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy hơi thở yếu ớt của Thích Mặc Thanh khi nói câu này, lại thấy bây giờ hắn đang vì trúng độc mà sắc mặt trắng bệch, cô đành phải kìm nén lại sự tức giận sắp bùng nổ trong lòng, trong mắt lộ rõ sát khí dày đặc: “Dẫn nha đầu đó qua đây, ta ngược lại muốn xem xem, là ai gan lớn như vậy dám thuê ả làm việc này.”
Nhục Nghê và nha hoàn đó một trước một sau đi vào, chỉ thấy nha hoàn đó bước đi khập khiễng, khắp người đều là vết máu: “Đi nhanh lên.” Nhục Nghê không kiên nhẫn, khẽ đẩy, nàng ta lập tức ngã xuống đất.
Tiết Tịnh Kỳ đi đến trước mặt nàng ta, tay trái cầm lấy khăn mặt khi nãy vừa cho Thái tử dùng, tay phải nâng cằm của cung nữ đó lên, mắt cười mà như không cười, nhìn chiếc khăn mặt, tà mị hỏi: “Nếu ta hỏi ngươi, ai phái ngươi tới đây, ngươi nhất định sẽ không nói cho ta biết đúng không?”
Nha hoàn đó nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, không còn chút yếu ớt nào giống như khi nãy ở bên cạnh hầu hạ Thái tử, ngược lại, nàng ta hoàn toàn biến thành một người khác: “A, nếu Vương phi đã biết như vậy, cần gì phải đi hỏi tôi?”
Tiết Tịnh Kỳ xoay đầu lại, nhìn nàng ta: “Nhìn đức hạnh này của ngươi, chắc hẳn cũng là một nô tài trung thành, ngươi cho rằng ngươi không nói, có nghĩa là chúng ta sẽ không biết sao?”
Nói xong, tay phải hất bỏ cằm nàng ta: “Nói đi, kẻ thao túng ngươi đã mua chuộc ngươi như thế nào? Còn có, vì sao ngươi muốn hại Thái tử?”
Nha hoàn đó không hề xem trọng: “Vương phi có tư chất thông minh, mà lại không biết, muốn mua chuộc người thì phải dùng đến tiền hay sao? Về phần vì sao tôi muốn hại Thái tử, chỉ có thể trách mạng Thái tử không tốt, sinh ra trong Hoàng cung thì không nói làm gì, bản tính hèn nhát thì không nên cố giữ lấy cái vị trí Thái tử này làm gì, đây không phải là đang tự tìm cái chết hay sao?”
“Ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, mà lại có tư cách bình phẩm chuyện trong hoàng gia của ta sao.” Thích Mặc Thanh nói xong, lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, chất độc này chỉ dựa vào nội lực của hắn, e rằng cầm cự được không lâu.
Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh càng ngày càng yếu, cũng không lằng nhằng với nha hoàn này nữa, chỉ thấy cô đứng dậy, đưa chiếc khăn đến trước mặt nha hoàn: “Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện nữa, chất độc trong khăn này, là độc gì?”
Trong mắt nha hoàn đó xoẹt qua một tia tính toán, túm lấy chiếc khăn, cắn vào trong miệng: “Vương phi không phải là thầy thuốc sao? Cần gì phải hỏi tôi?”
Sau đó chỉ thấy nha hoàn đó phun ra một ngụm máu tươi, tình trạng giống hệt Thích Mặc Thanh khi nãy: “Bây giờ tôi cũng trúng độc rồi, tôi chết rồi, còn có Thái tử và Minh Vương chôn cùng, đáng giá lắm, ha ha ha ha.”
“Ngươi câm miệng.” Tiết Tịnh Kỳ tức giận, lập tức đánh một quyền vào mặt nàng ta. Nàng ta vốn dĩ đã một lòng muốn chết, trước đây cũng bị thương nặng, lúc này bị Tiết Tịnh Kỳ đánh như vậy, lập tức ngã ra đất, đúng lúc chất độc phát tác, tắt thở mà chết. Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy nàng ta như vậy, cảm thấy cũng có chút không đành lòng. Nhưng khi nhìn thấy Thích Mặc Thanh bị trúng độc, bị thương, cô lại không thể không mạnh tay.
Sau đó, Tiết Tịnh Kỳ xoay người đi đến bên cạnh Thích Mặc Thanh, cẩn thận bắt mạch cho hắn, miệng dặn dò: “Giả Sơn, dặn người đưa cô ta đi chôn cất.”
Giả Sơn và Nhục Nghê nghe thấy Tiết Tịnh Kỳ nói như vậy, sự kính phục đối với cô lại tăng thêm bội phần.Bàn tay bắt mạch của Tiết Tịnh Kỳ có chút run, loại độc này còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, trong vòng ba ngày nhất định phải lấy được thuốc giải, nếu không cho du Thích Mặc Thanh võ công cao cường như thế nào, y thuật của cô cao siêu ra sao cũng vô phương cứu chữa.
“Vương gia, huynh thấy thế nào?”
Thích Mặc Thanh nhìn cô bởi vì hắn mà mất khống chế, lại thêm sự ôn nhu truyền đến từ cánh tay cô, còn có sự phiền não hiện rõ giữa hai đầu lông mày của cô, ánh mắt hắn lập tức thất thần. Hắn may mắn có cô ở bên cạnh, cho dù trong lúc này, hắn vẫn cảm thấy may mắn.
“Đây nhất định là do Địch quý phi làm.” Thích Mặc Thanh nói ra phán đoán của hắn, trong mắt xoẹt qua tia cười lạnh: “Chắc hẳn bà ta đã tính toát xong xuôi hết mọi thứ từ lúc chúng ta muốn đến chữa bệnh cho Thái tử, chỉ đợi chúng ta nhảy vào cái hố bà ta vạch ra thôi.”
Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ tràn ngập sát khí: “Địch quý phi thật sự đã tính toán rất tốt, trong lòng Vương gia có đối sách gì không?”
Thích Mặc Thanh hơi trầm tư: “Nếu như bà ta đã tặng chúng ta một phần quà lớn như vậy, mà chúng ta lại không tặng lại, thì không phải là đang coi thường bà ta hay sao.”
“Nhục Nghê, đuổi theo Giả Sơn, mang xác của nha hoàn đó đến lầu Ngũ Âm, bảo Lãnh Tước đi tìm Lộng Ảnh .”
“Lộng Ảnh là ai? Tìm hắn ta có tác dụng gì?” Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi.
Thích Mặc Thanh ra hiệu cho Nhục Nghê: “Nhục Nghê.”
“Bẩm Vương phi, Lộng Ảnh, người cũng như tên, sở trường lớn nhất chính là thuật dịch dung.” Khi Nhục Nghê kể, giọng nói không hề có chút sợ hãi, cũng không có chút tình cảm nào.
Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vương gia là muốn tương kế tựu kế.”
Thích Mặc Thanh cười: “Bà ta đã phí bao công sức nghĩ ra cách đối phó với chúng ta, chỉ còn cách để bà ta nếm chút mật ngọt, bà ta mới cắn câu. Chúng ta chỉ đợi xem trò vui là được rồi.”
Sau đó, hắn nhìn sang Nhục Nghê: “Biết phải làm như thế nào chưa?”
Trong lòng Nhục Nghê hiểu rõ: “Thuộc hạ đã hiểu.”
“Đi đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Sau đó, Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho việc