Tiết Tịnh Kỳ gật đầu rồi ngẩng lên nói: “Ta bảo đảm ngày mai tỉnh lại, chuyện Lâm Vương bị cung hình không liên quan gì tới bọn ta.”
Thích Mặc Thanh hừ lạnh một tiếng, hét về phía ngoài cửa: “Giả Sơn.” Dứt lời, một nam nhân cả người mặc quần áo thị vệ của vương phủ đi vào.
Giả Sơn hướng về phía Thích Mặc Thanh hành lễ, Thích Mặc Thanh nói: “Đưa Lâm Vương về vương phủ, cho người đi mời thái y, sau đó thông báo cho người trong hoàng cung, cứ nói Lâm Vương tự thiến.”
Giả Sơn có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi vào Thích Vũ Mạch đang nằm trên sạp giường, hắn mặc đồ cưới màu đỏ thân dưới bị máu tươi nhuộm càng thêm đỏ.
“Vâng.” Giả Sơn đi tới, nhìn thấy con dao găm trên sạp giường nhỏ và bảo bối bị cắt đứt, vẫn hơi kinh ngạc, sau đó móc ra một chiếc khăn tay bọc đồ lại, sau đó ôm Thích Vũ Mạch đã bất tỉnh đi ra ngoài.
Giả Sơn rời đi, Tiết Tịnh Kỳ thoải mái vươn người, nhìn sạp giường nhuốm máu, sau đó vén chăn lên ném xuống đất, quay đầu nói với Thích Mặc Thanh: “Đêm đã khuya, ngươi không ngủ sao?”
Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt không có tia ấm áp nào: “Hy vọng hôm nay không phải ngày cuối cùng của ngươi.”
Tiết Tịnh Kỳ nhàm chán nhún vai, đi về phía Thích Mặc Thanh, sau đó ngồi xổm người xuống sờ chân hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Thích Mặc Thanh nhìn động tác của Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt như muốn phun ra lửa, người đàn bà này hết lần này đến lần khác chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.
Tiết Tịnh Kỳ kiểm tra chân của Thích Mặc Thanh, lại phát hiện là bị người ta làm đứt gân chân, cũng phải hơn mười năm rồi, chắc là giống vết bỏng trên mặt.
Rốt cuộc là người nào, ác như vậy, làm đứt gân chân của hắn còn muốn thiêu đốt mặt hắn thành bộ dáng này?
Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy ngước mắt nhìn Thích Mặc Thanh hỏi: “Những người phụ nữ gả cho ngươi sau khi bị Lâm Vương ô nhục, là tự sát hay là ngươi giết?”
Thích Mặc Thanh ngẩng đầu tầm mắt giao nhau với cô, giọng nói rét lạnh: “Đều có.”
Tiết Tịnh Kỳ biết tâm tình lúc đó của Thích Mặc Thanh, thấy đệ đệ mình làm nhục người phụ nữ của mình mà không có sức lực phản kích, cả người tàn tật sống thoi thóp, một người đàn ông có thể làm đến bước này, không phải hèn yếu, mà là nội tâm hắn có đủ kiên nghị, hoặc là có thù oán chống đỡ hắn bước tiếp!
“Thích Mặc Thanh, ngươi có thể thử tin tưởng ta!” Tiết Tịnh Kỳ không ngừng gọi tên hắn. Bản thân vừa mới đến đã gặp phải chuyện như vậy, cô cần phải tìm được đồng minh, cái người trước mắt này có lẽ thích hợp nhất.
Thích Mặc Thanh ngẩn ra, từ mười năm trước xảy ra chuyện kia tới nay cũng không có ai gọi tên hắn nữa, sau khi trở lại từ quỷ môn quan, tất cả mọi người đều gọi hắn là Minh Vương, ngay cả phụ hoàng mình cũng không ngoại lệ.
Thấy Thích Mặc Thanh không nói lời nào, Tiết Tịnh Kỳ lại nói: “Ta không có ý gì khác, làm một thầy thuốc, ta chỉ có lòng muốn chữa bệnh. Vết thương ở chân ngươi và vết bỏng trên mặt ngươi ta cũng có thể giúp ngươi chữa khỏi, nếu như ngươi tin tưởng ta.”
“Ta không biết ngươi có mục đích gì, vết thương của ta vô số người xem qua đều không có cách nào chữa trị, ngươi dựa vào cái gì nói ngươi có bản lĩnh? Ngươi ngay cả việc có thể sống đến ngày mai hay không còn không biết, lại còn nói khoác mà không biết ngượng muốn chữa bệnh cho Bổn vương, thật là chuyện nực cười.” Thích Mặc Thanh lạnh giọng cười nhạo nói, vết thương của hắn ngay cả Triều Mị Băng người được gọi là