Sự nghi ngờ của Thái y không chỉ không khiến Tiết Tịnh Kỳ lùi bước, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười bình tĩnh: “Mọi người chưa từng nghe là vì chưa ai từng làm, tuy bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm, nhưng chỉ cần sử dụng đúng toa thuốc, dự phòng cẩn thận, vẫn có thể chữa khỏi được.”
Thái y lắc đầu, hoàn toàn không để tâm “học thuyết xằng bậy” này của Tiết Tịnh Kỳ, chỉ cảm thấy cô đang nói nhảm.
“Quý phi nương nương, vì suy nghĩ cho phượng thể, người vẫn nên ra ngoài đi, đừng vào phòng của Vương gia nữa, chỉ cần cho Vương gia uống thuốc đúng hạn là được, có thể khỏi bệnh hay không phải xem số phận của Vương gia rồi.” Thái y cố hết sức khuyên ngăn, tự cho là mình y thuật cao siêu tỉ mỉ, bệnh gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đương nhiên Địch Tú Y không muốn, bà không thể để một mình Thích Vũ Mạch ở trong phòng tự sinh tự diệt được, nhưng trước đây người bị bệnh đậu mùa cũng đều làm như vậy, bà vô thức nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Lang băm! Chỉ có sử dụng hai chữ này mới đúng với những Thái y kia thôi, rõ ràng chỉ biết một vài y thuật nông cạn còn giả vờ cao lớn như vậy, tưởng rằng mình có bàn tay thần diệu ạ, chỉ thiếu không có ai tặng cờ thi đua cho bọn họ nữa thôi.
“Cái gì gọi là xem số phận của Vương gia? Đám Thái y các người chỉ làm theo cái hốt thuốc đúng bệnh mãi không thay đổi kia, các người chưa từng cố gắng, thử nghiệm, thì nói thành số phận? Các người cũng xứng làm Thái y sao?” Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ lộ vẻ giận dữ, đôi mắt to sáng ngời lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
“Minh Vương phi…” Thái y bị cô chọc giận, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, phất tay áo, đều ngồi xuống hết.
Nói chuyện với những Thái y này quá mệt, Tiết Tịnh Kỳ dùng ngón tay ấn lên mi tâm, không nói thêm gì nữa, đi đến bên cạnh Thích Vũ Mạch vắt khăn nóng đắp lên đầu hắn.
Thái y già thấy cô không thể ý đến lời khuyên bảo của mình, còn bất chấp đến gần Thích Vũ Mạch thì trừng lớn hai mắt, cúi đầu thì thào cái gì đó với Thái y bên cạnh.
Còn Địch Tú Y ở một bên thì vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, cúi mặt nhìn xuống đất. Cho dù là Thái y hay Tiết Tịnh Kỳ, bà chỉ biết có thể chữa khỏi bệnh cho Thích Vũ Mạch là quan trọng nhất.
“Lý Thái y à, ông là người lớn tuổi trong Thái y viện của chúng ta, ông nói xem chữa bệnh đậu muốn thế này có thể xảy ra chuyện không?” Một Thái y nhỏ giọng thở dài, vừa nói ra lời này, mấy Thái y bên cạnh cũng đều quay đầu phụ hoạ lời của ông ta.
“Đúng vậy, nhưng Minh Vương phi thật sự đã chữa khỏi bệnh cho Thái tử, cuối cùng chúng ta nên tin hay không đây?”
Thái y già vuốt hàm râu trắng, trừng mắt nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, hừ lạnh: “Xảy ra chuyện? Sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện! Một con nhóc trẻ tuổi có thể chữa bệnh đậu mùa? Cho dù nàng ta có chữa khỏi bệnh cho Thái tử cũng là gặp may thôi, chúng ta nhìn xem, đợi lát nữa xảy ra chuyện chắc chắn cần chúng ta đến dọn dẹp bãi chiến trường cho nàng ta!”
Từng lời nói của đám Thái y đều truyền hết vào tai Tiết Tịnh Kỳ, tay đang vắt khăn của cô hơi dừng lại, nghiêng mắt nhìn mấy Thái y kia, xem ra cô không nên tốt bụng đến chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch, để hắn tự sinh tự diệt là được!
Chữa một bệnh nhỏ đơn giản còn phải nghe những lời đồn này, đúng là chịu tội mà!
Tiếp tục đắp trán cho Thích Vũ Mạch, lại ung dung lên tiếng: “Mấy vị Thái y, có lẽ mọi người cũng biết người bệnh cần tĩnh dưỡng, nếu các người muốn nói chuyện, mời ra ngoài cửa nói xong lại vào.”Giọng nói trong trẻo xuyên qua bình phong truyền vào tai đám người bên ngoài, rõ ràng chỉ là một giọng nữ dịu dàng thanh thoát, mấy Thái y nghe vào tai lại cảm thấy uy nghiêm, cảm thấy lạnh băng.
Cuối cùng bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh, chỉ là mấy Thái y kia vẫn khinh thường như trước.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không có nhiều thời gian để ý tới bọn họ như thế, mấy toa thuốc đưa cho nha hoàn khi nãy đã sắc xong được bưng vào.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lý Thái y, ông ta vẫn không nhịn được đứng dậy xem bên trong là thuốc gì, lại cầm lấy thìa tự nếm một ngụm.
Sau khi nếm thì chậc lưỡi, nhíu mày nói: “Cỏ xạ hương, cam thảo Âu, hoa bồ đề… Ba loại thuốc này chỉ là cách hạ sốt bình thường nhất, nếu sử dụng theo loại thuốc này, không biết phải bao lâu mới khỏi bệnh được.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe thế chỉ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong: “Mấy vị Thái y vẫn chưa biết nhỉ, Lâm Vương trời sinh thể hàn, nếu sử dụng thuốc mạnh e rằng sẽ phản ngược lại, mấy loại thuốc này thích hợp với thể chất của Lâm Vương.”
Cái này Lý Thái y biết, hít sâu, xấu hổ ngồi xuống, nha hoàn không nhịn được nhìn ông ta thêm hai lần mới bưng thuốc cho Tiết Tịnh Kỳ.
Khi nha hoàn rời đi còn hỏi: “Minh Vương phi, quả lê này phải làm sao đây?”
Tiết Tịnh Kỳ không thèm nhìn nàng ta: “Quả lê này đem ra ngoài cho mấy Thái y ăn đi, để bọn họ hạ hoả!”
Nha hoàn nhịn cười, đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Mấy Thái y đều thổi râu trừng mắt nhìn quả lê này, trong lòng biết bọn họ quá nóng vội, nếu tiếp tục theo tình trạng này, chắc chắn sẽ bị Minh Vương phi còn trẻ tuổi chê cười. Dứt khoát ngồi im không nói chuyện, chỉ hy vọng bệnh tình của Lâm Vương chuyển biến xấu đi, để bọn họ có đất dụng võ.
Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận đút Thích Vũ Mạch uống thuốc, nhả ra không ít, uống vào cũng nhiều, lấy khăn tay lau miệng hắn rồi buông bát xuống, quan sát nốt đậu trên cánh tay hắn, không có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Nếu đợi những nốt đậu này tróc da kết vảy ít nhất phải mất một tháng, trong khoảng thời gian này không thể để hắn cảm thấy không khoẻ, nếu không chắc chắn không thể chịu đựng qua được.
“Quý phi nương nương, hôm nay Lâm Vương không sao rồi, mọi người mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đều có thể đi nghỉ ngơi trước. Nhưng hãy nhớ phải dọn dẹp hết những gì Lâm Vương từng sử dụng, tuyệt đối đừng để nhầm lẫn.” Tiết Tịnh Kỳ đi ra từ phía sau bình phong nhìn người đang ngồi một cái, dặn dò.
“Được, được, chúng ta đều ra ngoài thôi, đừng làm phiền Mạch Nhi nghỉ ngơi.” Địch Tú Y nào dám phản bác Tiết Tịnh