Nhưng Doãn Hoàng hậu bên kia lại cực kỳ tức giận.
“Cái gì? Các Thái y già đều bị bệnh xin nghỉ? Lâm Vương cũng hạ sốt rồi? Sao có thể chứ? Tiết Tịnh Kỳ lại có năng lực chữa khỏi bệnh đậu mùa hay sao?” Một loạt nghi vấn khiến Doãn Hoàng hậu không thở nổi, ngồi dựa vào đệm ghế mềm ở sau người.
Vu Châu vội vàng đi tới đấm chân cho bà ta, thấy bà ta nôn nóng đến sắc mặt tái nhợt, biết kế hoạch để Thái y quấy rối chuyện Tiết Tịnh Kỳ chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch lần này đã thất bại rồi.
Vu Châu im lặng suy nghĩ một lát, khuyên giải an ủi: “Nương nương, sao Minh Vương phi có năng lực chữa khỏi bệnh đậu mùa được chứ? Chỉ là may mắn sử dụng đúng thuốc mà thôi, chút kiến thức nàng ta học lén có thể cao siêu được bao nhiêu? Chẳng qua là bây giờ Địch Quý phi không còn ai dùng được nên miễn cưỡng sử dụng nàng ta ấy mà.”
Tuy Vu Châu nói đúng, nhưng bà vẫn lo lắng, đám người của phủ Minh Vương rất khó đoán! Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy, nếu để Tiết Tịnh Kỳ chữa khỏi bệnh của Thích Vũ Mạch, vậy chẳng phải đã lãng phí âm mưu của bà ta rồi sao.
“Cho dù Tiết Tịnh Kỳ là Hoa Đà tái thế hay Đại La thần tiên đều không có cách nào chữa khỏi bệnh đầu mùa của Lâm Vương! Haiz, lâu rồi bản cung không rời cung, cũng nên đi ra ngoài xem thử rồi.” Doãn Hoàng hậu quyến rũ vén mấy sợi tóc rơi xuống trán, chậm rãi nói.
Vu Châu cũng nghe ra ý của bà ta, vội hỏi: “Nương nương, người muốn đến phủ Lâm Vương sao ạ?”
“Nếu bản cung không đi, phủ Lâm Vương có thể làm ầm ĩ đến lật trời luôn không chừng, không dạy dỗ Tiết Tịnh Kỳ một chút, nàng ta còn thật sự cho rằng phủ Lâm Vương là nàng ta một tay che trời!”
Vu Châu nhẹ nhàng đấm chân của bà ta, ngẫm nghĩ, nịnh hót nói: “Nương nương đúng là sáng suốt nhìn xa trong rộng, nếu Minh Vương phi gặp nương nương, e rằng chút bản lĩnh trên người cũng mất hết, chúng ta phải xem thử có phải nàng ta thật sự lợi hại như lời đồn của dân gian không!”
Hừ! Chỉ là một lời đồn mà thôi, một Minh Vương phi lại mơ mộng hão huyền ngăn cản con đường rộng mở của bà ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lúc này cần cầu kiến Hoàng thượng một chút, Doãn Hoàng hậu được Vu Châu đỡ ngồi dậy, đổi một bộ quần áo mới đi tới Ngự Thư phòng.
Lãnh Tước một đường không trở ngại đi vào phủ Minh Vương, y đi qua tiền viện lá rơi xào xạc yên tĩnh không người, lại xuyên qua một hành lang rẽ ngoặt liên tục, cuối cùng đi đến thư phòng của Thích Mặc Thanh.
“Tham kiến Vương gia.” Lãnh Tước hơi hành lễ cho có hình thức rồi đi thẳng đến ghế bên cạnh ngồi xuống, sau khi uống một ngụm trà thì gật đầu: “Vẫn là trà trong phủ của Vương gia thơm hơn, mấy ngày nay ta bận rộn nghiên cứu thuốc mới nên không đi đâu cả, sắp trở thành cương thi luôn rồi.”
Thích Mặc Thanh ngồi bên trên nhìn thoáng qua Lãnh Tước với ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng cúi đầu xử lý công vụ, tựa như không hứng thú lắm với chuyện y có trở thành cương thi hay không.
“Thuốc mới ngươi nghiên cứu là gì? Có liên quan với bệnh đậu mùa à?” Thích Mặc Thanh hai câu không rời khỏi bệnh đậu mùa, hai ngày nay Minh Vương phi đang chữa bệnh đậu mùa cho Lâm Vương là chuyện mọi người đều biết, đương nhiên Lãnh Tước cũng biết.
Y từng thấy y thuật tuyệt vời của Tiết Tịnh Kỳ, nhưng vẫn có chút đoán không ra chuyện cô đi chữa bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa là một loại bệnh ngay cả y cũng không dễ dàng chen chân vào, y rất khâm phục Tiết Tịnh Kỳ vì quyết đoán như thế.Huống chi còn là vì Lâm Vương từng có mâu thuẫn với Minh Vương, nên cho dù nói đến sự to gan hay độ lượng, Lãnh Tước đều rất khâm phục.
Y hơi nhe hàm răng trắng, nhỏ giọng nói: “Không phải, là một loại thuốc giảm đau.”
Dứt lời, Thích Mặc Thanh cũng không nói tiếp nữa, cúi đầu xử lý công vụ.
Lãnh Tước cảm thấy hôm nay Thích Mặc Thanh còn lạnh hơn cả bình thường, bình thường là sự lạnh lùng kiêu ngạo từ lời nói, mà hôm nay lại giống như cả người mới vừa ngâm nước lạnh.
Y cũng không dám nói chuyện tuỳ tiện, bầu không khí trong thư phòng vừa lạnh lẽo vừa kỳ lạ, y liên tục uống nước trà, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Vương gia, thật ra thuốc này vẫn có liên quan đến bệnh đậu mùa, nếu người bị bệnh đậu mùa đau ở đâu đều có thể sử dụng…”
“Ừm…” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói ra một chữ bằng giọng mũi, lại ra lệnh: “Ngươi điều tra một người giúp bản vương, trong phủ Lâm Vương có một nha hoàn thiếp thân chăm sóc cơm áo và sinh hoạt thường ngày của Lâm Vương, nhưng sau khi Lâm Vương mắc bệnh đậu mùa đã biến mất không thấy đâu nữa, ngươi điều tra xem nàng ta là ai sắp xếp vào phủ Lâm Vương.”
“Vâng!” Lãnh Tước hai tay ôm quyền, vững vàng đáp lời.
Bắp thịt trên người y trở nên thả lỏng, bình tĩnh ngồi xuống uống trà, tuy con người Minh Vương có hơi lạnh lùng, nhưng trà trong phủ Minh Vương đúng là không tệ.
“Vương gia, nghe nói gần đây Vương phi đi chữa bệnh đậu mùa cho Lâm Vương, bệnh đậu mùa này rất dễ truyền nhiễm, nhất định phải cẩn thận!”
Lãnh Tước mới nói xong đã bị đôi mắt sắc bén của Thích Mặc Thanh nhìn qua, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nữ trong trẻo thanh thoát: “Đạ tạ Lãnh công tử quan tâm, đương nhiên ta sẽ cẩn thận rồi.”
Một cô gái mặc quần áo màu vàng tơ bước nhanh đến, trên đầu chỉ cắm hai cây trâm ngọc khắc hoa màu nhạt chứ không còn trang sức gì khác nữa, nhưng lại khiến cả người cô trông như một đoá hoa sen.
Cô từ từ đến gần, bóng dáng trong sáng như làm người ta nhớ đến một câu thơ: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải trang trí.
Thích Mặc Thanh nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng khi nãy đã biến mất từ lâu, đổi thành sự dịu dàng hiếm thấy.
“Thấy Vương phi bình an vô sự trở về, ta đã biết Vương phi y thuật cao siêu, coi như ta suy nghĩ nhiều rồi đi, ta đột nhiên nhớ trong phủ vẫn còn thuốc đang phơi, ta về trước đây.” Lãnh Tước nói xong thì nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.
Hình như người trong phủ Minh Vương hôm nay