"Ta tin huynh." Tiết Tịnh Kỳ thì thầm nói xong, đột nhiên nhớ ra một thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống chân hắn, có chút hào hứng nói: "Mặc Thanh, bệnh của Lâm Vương đã chữa khỏi rồi, giờ là lúc chữa trị chấn thương chân và chấn thương mặt cho huynh."
Trước đây cô đã nói rằng sẽ chữa lành vết thương cho hắn. Mấy ngày gần đây, cô vẫn luôn bận rộn với căn bệnh của Thích Vũ Mạch nên cũng không có thời gian điều trị bệnh của hắn, nhưng cô đã chuẩn bị xong tất cả các loại thuốc cần thiết.
Lời vừa nói ra khiến đôi mắt lạnh lẽo của Thích Mặc Thanh đột nhiên ngước lên, cúi đầu nhìn xuống chân mình, đặt một tay lên.
"Ừ, trong phủ có một căn phòng bí mật, hãy chữa bệnh ở đó đi." Thích Mặc Thanh không hề để lộ ra biểu cảm nào nói, nhưng trái tim thì lại vô cùng phức tạp.
Hắn đã từng xem kỹ năng y thuật của Tiết Tịnh Kỳ, không chỉ chữa khỏi bệnh cho Thích Mạch Tường, mà còn chữa khỏi bệnh đậu mùa cho Thích Vũ Mạch. Lúc nàng đề nghị chữa bệnh cho hắn, hắn cũng không hề nghi ngờ gì.
Hắn không hề do dự mà chọn tin nàng, bất kể nàng làm gì.
"Được, vậy hôm nay sẽ đi chuẩn bị những gì cần để điều trị trước đã. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu điều trị. Đúng rồi, gọi Lãnh Tước đến giúp ta nhé!" Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười trấn an.
Nụ cười của cô luôn có một sức mạnh kỳ diệu, có thể khiến mọi người cảm thấy yên tâm, không hề dao động mà tin tưởng cô.
Thích Mặc Thanh nhìn nụ cười ôn hòa của cô, ánh mắt hắn dần dần ngưng lại. Nếu đôi chân hắn có thể tốt lên, hắn sẽ có thể ôm nàng. Nếu khuôn mặt hắn có thể tốt lên, hắn sẽ có thể tháo chiếc mặt nạ xấu xí này ra đối mặt với nàng. Hắn thậm chí còn có một kỳ vọng mơ hồ trong lòng.
"Được rồi, ta sẽ sai người đi làm việc. Tối hôm nay nàng cố gắng nghỉ ngơi cho tốt." Thích Mặc Thanh nói xong, đẩy chiếc xe lăn ra ngoài.
Hắn chậm rãi đẩy chiếc xe lăn, cũng không cho phép ai đi theo, một mình yên tĩnh trong sân, tiếng gió thổi qua tai, hoàn toàn thật yên tĩnh.
Mà Tiết Tịnh Kỳ ở đằng sau đang nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cô cũng có một sự kỳ vọng mơ hồ. Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ có cơ hội là sẽ thành công. Cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để hắn có một cuộc sống mới, dùng một khuôn mặt mới để tiếp tục sống.
Ban đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
"Giả Sơn, ngươi có nghĩ rằng Vương phi thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia không?" Nhục Nghê bỏ thanh kiếm trên lưng lên trên bàn đá, nhìn Giả Sơn đang cầm hai chén hồng trà tới trước mặt.
Hồng trà này là do hai người vừa mới tới phòng bếp pha. Sau khi ra khỏi đại sảnh, Giả Sơn kéo nàng ta đến một nơi hắn nói rằng là nơi tốt đẹp, nhưng nàng ta không ngờ đó lại là phòng bếp. Pha được hai chén hồng trà cũng được coi là không tồi, hóa ra là muốn vừa ngắm trăng vừa nói chuyện ở đây!
"Nếu Vương gia đã tin Vương phi, chúng ta cũng nên tin Vương phi. Nếu nàng ấy có thể chữa trị căn bệnh từ nhỏ của Thái tử, cũng có thể chữa trị khỏi bệnh đậu mùa cho Lâm Vương, hơn nữa nàng ấy và Vương gia yêu thương nhau, nhất định sẽ càng thêm tâm huyết mà chữa bệnh cho Vương gia.” Giả Sơn phân tích, đẩy chén hồng trà đến trước mặt Nhục Nghê.Nhục Nghê cầm chén trà màu xanh nhạt lên, bên trong lá trà đỏ trôi bồng bềnh trong nước trà, thong thả uống một ngụm: "Ta không phải là nghi ngờ khả năng của Vương phi, chỉ là bệnh của Vương gia đã bị từ khi còn nhỏ, bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người có khả năng phi thường đều cho rằng bệnh của Vương gia không thể chữa khỏi, đều không thấy chuyển biến tốt lên. Hơn nữa, gân chân của Vương gia đã bị gãy, ngươi có nghĩ rằng gân đã đứt rồi mà vẫn có thể đứng lên được nữa không?"
Vì quá ngạc nhiên, nàng ta mở to mắt, chớp chớp dựa sát vào Giả Sơn.
"Đương, đương nhiên là có thể, ngày mai chúng, chúng ta không phải sẽ biết sao." Giả Sơn thở gấp, không nhịn được tiến lại gần nàng ta.
Trên người nàng ta có một mùi hương hơi nhạt nhưng rất thơm. Ánh trăng mờ chiếu lên mặt nàng ta khiến đường nét trên mặt thanh thoát hơn.
"Cũng đúng, chuyện của Vương phi cũng không đến lượt chúng ta suy đoán, chúng ta vẫn nên bảo vệ tốt ... A a a!" Nhục Nghê còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên, vội vàng nhảy lên trên người Giả Sơn, túm chặt lấy cổ hắn.
Giả Sơn được một thân thể mềm mại thơm tho ngọc ngà đột nhiên xuất hiện trên cơ thể thì bình tĩnh lại. Hắn còn cho rằng có thích khách khi nghe thấy tiếng hét của Nhục Nghê. Hắn ôm chặt lấy eo nàng ta rồi quay người lại, chuẩn bị phòng thủ.
"Thích khách đang ở đâu? Đi ra đây!" Giả Sơn hung hăng hét lên.
"Không phải không phải, không phải là thích khách ... có có chuột!" Nhục Nghê kinh hoàng nằm trên vai hắn, lời nói hơi run rẩy.
Vừa nãy có thứ mềm mại béo mập bò lên trên chân nàng ta. Nàng ta không biết là thứ gì, vì vậy mới cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con chuột đang ngang nhiên bò lên trên giày của nàng ta!
"Chuột sao?" Giả Sơn không nhịn được nhắc lại. Nhục Nghê mà lại sợ chuột sao?
"Ừ ừ ừ, nó vẫn còn ở đó à?" Nhục Nghê nhanh chóng gật đầu.
Nhục Nghê vừa nhìn thấy con chuột đã rùng mình. Nàng ta vốn dĩ cho rằng mình có một trái tim bằng sắt đá, không có gì trên đời này có thể khiến nàng ta sợ hãi. Nhưng thật không ngờ khi nàng ta vừa nhìn thấy con chuột, toàn thân vô thức nổi da gà. Sau đó hít thở không được, cuối cùng thì càng ngày càng sợ hơn.
Giả Sơn vốn muốn nói rằng nó đã đi mất rồi, nhưng lúc này Nhục Nghê treo trên người hắn như một con khỉ thì hắn đột nhiên lại không muốn thả nàng ta xuống. Hắn luyến tiếc cái ôm vô cùng hiếm có này.
"Vẫn còn, cô đừng xuống đó, rất nhiều chuột!" Giả Sơn hét lên, thỉnh thoảng dưới chân còn phối hợp vài động tác.
Nhục Nghê sợ đến nỗi không còn biết gì nữa, ngoan ngoãn ôm chặt lấy Giả Sơn không dám xuống.
Rất lâu sau Giả Sơn mới buông Nhục Nghê xuống, cầm lấy chén hồng trà đưa cho nàng ta uống cho bớt sợ hãi.
"Tại sao cô lại sợ chuột?" Giả Sơn không nhịn được hỏi, trong trí nhớ của hắn, Nhục Nghê không đặc biệt sợ bất cứ thứ gì. Chỉ cần là chuyện có thể giải quyết được nàng ta đều tự mình ra tay, đôi khi hắn thực sự nghi ngờ liệu nàng ta có phải là một cô gái không.
Nhục Nghê nhấp một ngụm hồng trà, kinh sợ vỗ