Hồi lâu, Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy môi mình bị hôn đến tê dại, hai tay của hắn mới từ trên mặt mình bỏ xuống.
Nhìn đôi môi Tiết Tịnh Kỳ bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn có chút đắc ý, trong mắt lập tức xuất hiện tia sáng như mùa xuân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, trong giọng nói đều là tuyên bố: “Nụ hôn của nàng chính là thuốc giảm đau tốt nhất của ta.”
Nghe hắn đánh giá nụ hôn đối với mình, không biết làm sao, tim cô bỗng nhiên hoảng hốt đập loạn nhịp, rõ ràng chính là lời nói cũ rích, mấy lời thoại trong tiểu thuyết nam chính mới nói, sao cô nghe lại. . . vui vẻ như vậy chứ?
Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đều là hờn dỗi, Thích Mặc Thanh nhớ biết bao ánh mắt cô nhìn chăm chú mình một hồi lâu, cô rất nhanh lại cúi đầu xuống, kiểm tra vết thương của hắn.
“Sau này đau thì phải nói, nếu như không biết tình trạng vết thương trên người huynh, lỡ như có chứng viêm hoặc là lây nhiễm, thì gay go lắm, biết chưa?” Tiết Tịnh Kỳ lấy thuốc ra đổi, nhẹ nhàng cởi chỗ bọc vải thưa ra, chỗ được khâu bên trong nhìn thấy mà giật mình máu thịt lẫn lộn.
Có điều trái lại nhìn không ra có lây nhiễm, sau khi giúp hắn đổi thuốc, phủ vải thưa lên lần nữa, hắn nhắm mắt lại dựa vào giường, trên mí mắt có mấy giọt mồ hôi hột nhỏ xuống, Tiết Tịnh Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
Làm xong tất cả, Tiết Tịnh Kỳ gọi Lãnh Tước đi vào, hai người mặc quần áo chống khuẩn vào, thảo luận xem đợi lát nữa lúc giải phẫu da hắn phải trợ giúp mình thế nào.
Vẫn là những công cụ ngày hôm qua, còn có da hôm nay Lãnh Tước tìm tới, Tiết Tịnh Kỳ không tiếp xúc nhiều với khoa phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cô biết phẫu thuật thẩm mỹ cũng cần kết hợp ngoại khoa cuộc phẫu thuật mới có thể tốt hơn.
Nhục Nghê nấu xong ma phí tán bưng vào cho Thích Mặc Thanh uống, thấy hắn bất giác ngủ mất, mới lui sang một bên.
“Lãnh Tước, ngươi cứ dựa theo các bước ngày hôm qua để giúp ta, lúc ta cần gì sẽ nói, sau đó ngươi đưa cho ta, còn nữa, lúc ra mồ hôi không được để mồ hôi rơi xuống người Vương gia.” Tiết Tịnh Kỳ vừa nhanh nhẹn chuẩn bị dụng cụ, vừa trầm giọng dặn dò hắn.
“Hiểu rồi, Vương phi.” Lãnh Tước gật đầu, lập tức đi theo Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu ca phẫu thuật này.
Sau khi tháo mặt nạ của Thích Mặc Thanh xuống, gương mặt của hắn phơi bày ở trước mắt cô, khi trước mơ hồ từng nhìn một lần, chỉ nhớ gương mặt đó tinh xảo hoàn mỹ, khiến người ta hết sức rung động, lần này nhìn lại, dường ra hắn càng thêm đẹp mắt hơn.
Tiết Tịnh Kỳ mím môi, đeo găng tay vào, bắt đầu phẫu thuật.
“Dao giải phẫu khử độc.” Tiết Tịnh Kỳ tỉnh táo nói, mỗi một câu nói của cô đều phải cộng thêm từ khử độc, rất sợ Lãnh Tước sẽ quên mất khử độc.
Lãnh Tước nhanh chóng cầm dao giải phẫu, đặt trong rượu cồn khử độc, sau khi làm xong đưa cho Tiết Tịnh Kỳ.
Cô nhận lấy dao giải phẫu, bắt đầu nhớ lại quá trình sử dụng dao trong giờ học phẫu thuật thẩm mỹ năm đó, dùng thủ pháp chuyên nghiệp bắt đầu lấy da.Tay cô có hơi run, cô hít sâu một hơi, cưỡng ép nén lại run rẩy, để thủ pháp của mình trở nên chính xác lưu loát hơn.
“Vương phi…” Lúc Lãnh Tước đưa kim phát hiện chỗ vết thương bị phỏng trên mặt Thích Mặc Thanh không thấy nữa, chỉ còn lộ ra mạch máu sau khi lấy da xong, nhưng chỗ đó mơ hồ rỉ ra vết máu, hắn có chút lo lắng nói: “Vương phi, chảy máu.”
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hoảng sợ, tình huống ra máu phải làm gì? Cô vẫn đang nhớ lại nội dung giờ học nghe được lúc thầy giáo giảng bài nói, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Có mồ hôi nóng chảy xuống từ trên trán cô, Lãnh Tước bên cạnh lấy tay lau mồ hôi cho cô, khẩn trương cau mày.
Tay cô cầm dao phẫu thuật dừng lại, nhìn máu chảy ra từ trong mạch máu trên da mặt Thích Mặc Thanh, tỉnh táo lại nói: “Lãnh Tước, trong quá trình phẫu thuật ra máu là chuyện rất bình thường tình, bây giờ ngươi đi nấu chút thuốc cầm máu vào, nhanh lên một chút.”
Lãnh Tước vừa nghe phân phó lập tức xông ra ngoài, Nhục Nghê và Giả Sơn ngồi bên ngoài mật thất, nhìn hắn vội vội vàng vàng lao ra, mặt đầy tò mò, còn chưa kịp hỏi tình huống gì, đã không còn bóng dáng hắn.
Quá trình từ chọn thuốc đến nấu thuốc đều do một tay Lãnh Tước làm, căn bản không để cho bất kỳ người nào đụng tới, hắn không biết lần phẫu thuật này độ nguy hiểm như thế nào, nhưng từ trên gương mặt vừa rồi của Tiết Tịnh Kỳ không khó nhìn ra, phẫu thuật này tồn tại nguy hiểm nhất định.
Lòng như lửa đốt chờ nấu xong thuốc cầm máu, lập tức bưng một cái tô vào trong mật thất.
Tiết Tịnh Kỳ thấy hắn bưng thuốc cầm máu vào, vội vàng nhận lấy, bởi vì sợ hắn phun ra sẽ lây ra da thịt, cho nên dùng một cái phễu nhỏ tự chế, từng chút từng chút đút thuốc cầm máu vào trong miệng hắn.
Sau khi đút hết một chén thuốc cầm máu kia, Tiết Tịnh Kỳ lại quan sát tình huống ra máu, thấy máu đã ngừng chảy ra, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tình huống ra máu giảm bớt, có thể tiếp tục tiến hành phẫu thuật, Lãnh Tước, đưa da cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ nói, bây giờ muốn tiến hành bước quan trọng nhất.
Hai người đều tiến vào trạng thái toàn thân trang bị vũ khí, Tiết Tịnh Kỳ di chuyển da từng tí một đến trên người Thích Mặc Thanh, thời gian trôi qua từng phút, như là đã qua mấy năm.
Sau khi làm xong giải phẫu, đã là chạng vạng tối.
Mặt trời lặn xuống núi, tia sáng mặt trời từ từ tiến vào bên kia núi, chỉ còn dư lại ánh nắng chiều màu đỏ chiếu rọi vào bầu trời.
“Các người nhanh nhẹn chút, mấy thuốc này nhất định phải nấu xong trong nửa nén hương.” Nhục Nghê canh giữ trong phòng bếp nhìn nha hoàn nấu thuốc.
“Vâng, Nhục Nghê cô nương.” Bọn nha hoàn lên tiếng đáp lại, bắt đầu gia tăng động tác trên tay, lửa than đỏ rực.
Dựa theo dặn dò của Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta ở bên ngoài phòng thuốc lấy những thứ thuốc này vào, phối hợp với nhau rồi đi nấu.
Tiết Tịnh Kỳ sau khi tiến hành phẫu thuật xong, mệt lả đi ra từ trong phòng, ngồi xuống cái ghế ở bên ngoài, còn chưa kịp uống một ngụm nước, đã khàn giọng dặn dò nàng ta đi lấy thuốc.
Nàng