Trên ghế rồng cuối bậc thang, Thích Hàm Gia mặc bộ long bào màu vàng đang ngồi ngay ngắn, ghế phượng ở hai bên trái phải có hai người phụ nữ trung tuổi đang ngồi, quần áo lộng lẫy, ung dung quý phái.
"Nhi thần ra mắt Phụ hoàng, Mẫu hậu , Quý phi nương nương." Thích Mặc Thanh không thể quỳ được, chỉ hơi cúi thấp đầu.
Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh Thích Mặc Thanh quỳ xuống nói: "Nhi thần Tiết Tịnh Kỳ thỉnh an Phụ hoàng, Mẫu hậu, Quý phi nương nương."
Trong đại điện, yên tĩnh khác thường, mùi long tiên hương chầm chậm truyền đến, Tiết Tịnh Kỳ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, lại càng không biết màn ra oai phủ đầu này rốt cuộc là dành cho ai?
"Minh Vương, đêm qua tại sao Lâm Vương lại tự thiến trong phòng cưới của con?" Giọng nói của Thích Hàm Gia rất lớn, rõ ràng mang theo chút chất vấn.
Hoàng hậu ở bên cạnh lại nói thêm vào: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng Mạch Nhi sẽ tự thiến sao? Đang yên lành vì sao nó phải tự thiến, đúng là chuyện cười, cần Bổn cung phải nói rõ ra là có người muốn hại Mạch Nhi sao."
Khóe môi Tiết Tịnh Kỳ hiện lên vẻ khinh bỉ, có người ám hại? Chẳng bằng chỉ mặt gọi thẳng tên nói là do Thích Mặc Thanh làm đó.
Địch Qúy phi ngồi phía bên kia lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con trai đáng thương của ta, đang yên đang lành sao lại ... Hoàng Thượng, ngài nhất định phải phân xử cho Mạch Nhi."
Hoàng Thượng bị lời của hai người phụ nữ quấy nhiễu phiền lòng, sắc mặt hơi đổi khẽ khiển trách: "Đủ rồi, không phải trẫm đang hỏi sao."
Hoàng hậu và Địch Quý phi đều rối rít dừng lại, Tiết Tịnh Kỳ cúi người nói: "Bẩm Hoàng Thượng, chuyện đêm qua nhi thần thấy rõ, kính xin Hoàng Thượng cho nhi thần từ từ nói lại."
Thích Hàm Gia hơi thu lại ánh mắt, nhìn Tiết Tịnh Kỳ nói: "Ngươi nói đi."
Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu, nhìn Thích Mặc Thanh mang vẻ mặt không liên quan đến mình đang ngồi trên kiệu, trong mắt không có chút gợn sóng nào. Tiết Tịnh Kỳ nghĩ, Thích Mặc Thanh nhất định muốn xem cô làm sao để đối phó với chuyện này, vậy cô phải làm thế nào khiến hắn không thể thất vọng mới được.
Tiết Tịnh Kỳ giả vờ sợ hãi trả lời: "Đêm qua trong phòng cưới, Lâm Vương đột nhiên đến đó, hắn đẩy cửa ra sau đó nói với Minh Vương, nói hắn ta không thể giúp Minh Vương sủng hạnh Vương phi của hắn rồi, bởi vì hắn ta có duyên tìm được một quyển bí tịch võ công tuyệt thế, nhưng mà trên bí tịch viết muốn luyện được môn võ công này, phải vung đao tự thiến, vì vậy, Lâm Vương để Minh Vương làm chứng, cứ đứng trước mặt Minh Vương như vậy, tự thiến rồi."
Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như đang sợ hãi.
Da mặt Thích Mặc Thanh hơi co giật, trong lòng lại đang thầm mắng người phụ nữ đáng chết này thế mà dám làm nhục hắn trước mặt mọi người. Sâu trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận.
Những lời nói này, làm cho Hoàng hậu và Địch Qúy phi nhao nhao đứng dậy mắng to: "Ăn nói bậy bạ."
Thích Hàm Gia vỗ mạnh vào tay vịn ghế rồng trách mắng: "Câm miệng hết cho ta."
Hoàng hậu và Địch Qúy phi đều vội vàng không dám nói nữa, hai người đều dùng ánh mắt độc ác nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Thích Hàm Gia nghe rõ mọi chuyện, sắc mặt ông ta trở nên xanh mét, giọng nói tàn nhẫn chất vấn: "Ngươi vừa