"Đừng hở ra tí là lại quỳ xuống, đứng lên đi." Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ nói.
Nàng ta giống hệt như một pho tượng đá, kéo cũng không nhúc nhích.
Ngọc Thuần nghẹn ngào: "Nếu Vương phi không cho nô tì ở lại, Ngọc Thuần nguyện quỳ mãi không đứng lên."
Cái gì vậy?
Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt nhìn về phía ánh tà dương trên trời, vòng mặt trời màu đỏ đang tỏa rạng hào quang, cô suy tư một lúc rồi cúi đầu nhìn Ngọc Thuần dưới đất, đưa tay kéo nàng ta lên.
"Cứ đứng dậy trước đã, tạm thời ở lại đi."
Trong mắt Ngọc Thuần hiện rõ vẻ mừng rỡ và cảm kích: "Cảm ơn Vương phi, cảm ơn Vương phi."
Mặc dù giữa đường cứu được một người nhưng có lẽ không sao, dù gì cũng là một cô nương đáng yêu, không biết đi về đâu, giữ lại cũng không tệ.
Lúc rời đi, vẻ mặt Nhục Nghê tràn ngập vẻ nghi ngờ theo sát sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, dường như nàng ta muốn nói cái gì đó lại thôi.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn nàng xoắn xuýt đến vậy cũng biết nàng ta đang muốn nói điều gì, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể mở lời. Nếu bây giờ là ở thời hiện đại, mọi người đều hết sức đề phòng, hàng xóm sát bên có lúc còn không quen không biết, còn giờ người dân thời cổ đại chất phác, cảm giác tin cậy của mọi người cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi Bắc viện, Tiết Tịnh Kỳ đi gặp Thích Mặc Thanh, lúc này đây chàng đang ở thư phòng nói chuyện với Lãnh Tước, sau khi đi vào cô cũng ngồi một bên, nha hoàn châm trà xong đều đi ra ngoài hết.
Trùng hợp là lúc cô vừa vào, hai người họ cũng mới nói chuyện xong, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình nên nhắc đến chuyện giữ lại Ngọc Thuần với Thích Mặc Thanh một tiếng.
"Mặc Thanh à, tiểu cô nương mà ta cứu được hôm qua ấy, ta định giữ nàng ta lại đây, nàng ta cũng đáng thương lắm..." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, đôi mắt cô lấp lánh ánh dịu dàng.
Cô còn chuẩn bị một loạt lời kịch chưa nói hết, Thích Mặc Thanh đã gật đầu, thản nhiên đáp: "Ta biết rồi, giữ lại thì cứ giữ."
"Thật à?" Cô hơi kinh ngạc.
Thích Mặc Thanh gật đầu lần nữa, bình thản cúi đầu xem văn kiện trên bàn, nhưng trong mắt chàng vẫn ngập tràn vẻ uy nghiêm và tĩnh lặng, khóe môi dần cong lên.
Giữ người kia lại chưa chắc không phải là chuyện tốt, người đó luôn ở dưới mi mắt của mình thì mới có thể quan sát kỹ.
Lãnh Tước ngồi bên cạnh thoải mái nhấp thêm một ngụm trà, nghe hai người nói chuyện thì hứng thú hỏi lại: "Cô nương nào vậy?"
Lãnh Tước không hiểu nổi, từ ngày hắn mới quen Thích Mặc Thanh, hắn biết chàng ta là loại người không gần nữ sắc, dù là nữ nhân như thế nào đi nữa, chàng ta cũng sẽ không nhìn nhiều, ngoại trừ Tiết Tịnh Kỳ. Nhưng mà bây giờ lại quyết định giữ lại cô nương vừa cứu được hôm qua, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Tiết Tịnh Kỳ cũng nhìn hắn một chút, cô nghĩ Lãnh Tước cũng không phải người ngoài cho nên nói thật luôn: "Hôm qua vừa ra khỏi Hoàng Cung, trên đường đi chúng ta có cứu được một nữ tử suýt bị người ta phi lễ, cô nương đó vẫn đi theo chúng ta, ta bèn dẫn nàng ta về phủ, sấng sớm nay nàng ta quét dọn sạch sẽ tất cả các gian phòng ở Bắc viện, cũng xin có được một miếng ăn, nàng ta cũng là người cố gắng cho nên ta mới tự quyết định giữ nàng ta ở lại.”
Không, không phải là tự quyết định, mà là tiền trảm hậu tấu.
Cô cứ tưởng rằng Thích Mặc Thanh sẽ tức giận lắm kìa, không ngờ chàng lại bình thản đồng ý vậy.
Cứu được một nữ tử giữa đường? Trong lòng Lãnh Tước bỗng hiểu ra gì đó, ánh mắt đột nhiên trầm xuống hẳn, bây giờ người muốn đối nghịch với Minh Vương Phủ không đếm xuể, để ngăn chặn hoạ đến từ bên ngoài, ngay cả người ở trong phủ cũng đã yêu cầu không được thêm vào, sao có thể để một người thình lình xuất hiện ở lại trong phủ được?
Chẳng lẽ Thích Mặc Thanh bị điên rồi hay sao?
Hai mắt Lãnh Tước nhìn chàng ta chăm chú, sắc mặt chàng vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, hay là trong lòng chàng đã nắm chắc phần hơn, hoặc là chuyện này vốn không hề đáng sợ, nhưng dù lý do của nó có là gì đi nữa, nhất định vẫn phải đề phòng nữ tử kia.
"Đúng là tấm lòng y giả, quả không sai." Lãnh Tước không biết mình nên trả lời như thế nào, thế là hắn thuận miệng tán dương một câu.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ vẫn cứ cảm thấy lời khen này là lạ.
Cô cúi đầu uống một hớp trà: "Tấm lòng y giả à, lẽ nào Lãnh lâu chủ không có sao?"
Câu nói này rất chua, Lãnh Tước thản nhiên nhấp một ngụm trà, sau khi đặt chén xuống, ánh mắt hắn liếc về phía Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh, cô đang nhíu chặt đôi mày lại, ánh mắt trong suốt sáng ngời dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, cô nhìn quanh đảo mắt không ngừng, trông có vẻ như buồn bực không biết phải làm sao.
Vốn còn định trêu chọc cô đôi lời, nhưng còn chưa kịp nói, Lãnh Tước tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra lần này Thích Mặc Thanh đã có tính toán của riêng mình, vì Tiết Tịnh Kỳ, chàng ta lại phải khổ tâm khổ sức rồi.
Ánh mặt trời phản chiếu thành những ánh sáng lung linh rải rác trên tường hồng ngói gạch, ngày thu gió mát thổi đưa, cả bầu trời mây dập dờn bay lượn, trong Hoàng Cung đã quay về lại như lúc ban đầu, giống như thể cảnh huyên náo đêm qua không sót lại chút gì.
"Mai Ninh, giờ nào rồi?" Giọng nói của Địch Quý Phi mang theo mấy phần lười biếng, nàng uể oải nghiêng người nằm trên giường.
Mai Ninh đang canh giữ ở bên ngoài bình phong, vừa nghe có tiếng ở trong thì vào ngay