Cuối cùng bàn xích đu mạo hiểm kích thích cũng ngừng lại, Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, giơ tay nắm lấy tay cô, ổn định lại cơ thể đang lung lay của cô, khiến cho bước chân của cô dần dần đứng vững.
Tiết Tịnh Kỳ ngây ngốc nhìn Thích Mặc Thanh, nhíu chặt mày, kích thích lúc nãy vẫn còn chưa tan hết, đầu cô vẫn còn váng vất, bước chân hơi lâng lâng.
"Cẩn thận!" Thích Mặc Thanh thấy bộ dáng của cô như vậy thì mở miệng trách cứ.
Nếu biết trước như vậy thì chàng đã không đẩy xích đu cho cô rồi. Khi mua lại biệt viện này, một số đồ đạc đặt trong đó đã được giữ lại. Thích Mặc Thanh vốn không có ý giữ lại chiếc xích đu này nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng lại không cho người tháo bỏ, có lẽ đây chính là duyên phận nhỉ?
Tiết Tịnh Kỳ còn chìm đắm trong niềm vui, cô quay đầu mỉm cười với Thích Mặc Thanh, sóng mắt toát ra hơi thở quyến rũ, nếu bên cạnh không có Nhục Nghê và Giả Sơn, nhất định Thích Mặc Thanh đã “trừng phạt” cô thật nặng rồi.
"Ta không sao." Tiết Tịnh Kỳ ổn định bước chân, mỉm cười với chàng.
"Không sao thì đi thôi, đêm nay chúng ta sẽ đi đến tửu lâu lớn nhất ở Ô Thành dùng cơm." Thích Mặc Thanh nói xong liền kéo tay cô dẫn đầu đi ra ngoài.
Đến Ô Thành mấy ngày nay bọn họ đều dùng cơm trong biệt viện Sơn Thủy. Tiết Tịnh Kỳ biết Thích Mặc Thanh không thích lộ mặt càng sẽ không đi ăn cơm ở tửu lâu bên ngoài nhưng hôm nay bọn họ lại đi ra ngoài, Tiết Tịnh Kỳ không cho rằng chàng là vì tình cảm mà nhất định là có chuyện quan trọng gì đó.
Tửu lâu ở Ô Thành tên là tửu lâu Phúc Mãn, ngược lại cách đặt tên cũng rất bình thường dễ hiểu, cũng thể hiện mong muốn của chủ nhân tửu lâu này. Chỉ có điều cách bài trí bên trong rất độc đáo và thú vị. Bàn ghế sơn mài cổ màu đỏ được sắp thành hàng, khoảng cách giữa các bàn đều được ngăn lại bởi một dãy bức bình phong vẽ tranh sơn thủy, lầu một này là vách ngăn bình thường nhất.
Trên lầu hai là nhã gian. Mỗi phòng có một cái bàn, mà hành lang của lầu hai lại quanh co ngoằn ngoèo, nếu không có tiểu nhị dẫn đường, e là thật sự sẽ lạc đường.
Vừa vào cửa tiểu nhị đã dẫn bọn họ tới nhã gian ở lầu hai. Cách trang trí bên trong vô cùng ý nhị khiến Tiết Tịnh Kỳ có đủ lòng tin rằng mỗi một gian phòng ở đây đều được trang trí khác nhau, không ngờ nơi này lại có một ông chủ có tâm như vậy.
Sau khi ngồi xuống tiểu nhị không nói lời nào đã báo lại mấy món ăn mà bọn họ đã gọi một lần, đợi Thích Mặc Thanh gật đầu xong gã mới vung vẩy chiếc khăn trên bả vai xuống lầu chuẩn bị thức ăn.
"Không hổ là tửu lâu lớn nhất Ô Thành." Tiết Tịnh Kỳ cảm thán, cô đi tới đi lui trong phòng sau đó đẩy cửa sổ ra nhìn dòng xe ngựa ngược xuôi dưới đường.
"Tửu lâu này đã trở thành một tửu lâu nổi tiếng nhất Ô Thành, người của những thế gia hơi có tiếng tăm đều đến đây cho nên đương nhiên sẽ có sự khác biệt như vậy." Thích Mặc Thanh hờ hững nói, sau đó khẽ nhấp một hớp trà.
"Thì ra là như vậy. Nơi đây là kiến trúc tượng trưng cho trung tâm du lịch, xem ra tửu lâu này chắc hẳn đã có nhiều năm lịch sử nếu không thì không thể làm ăn lớn như vậy được."
Chỉ chốc lát tiểu nhị đã mang món ăn lên. Tổng cộng là mười món ăn và một một món canh, ngoài ra còn có các món ngọt rực rỡ sắc màu và hoa quả khác, món nào món nấy đều đầy đủ sắc hương vị, không những vậy còn được trưng bày rất đẹp mắt chẳng qua bốn người bọn họ ăn nhiều món như vậy đúng là hơi xa xỉ.
"Giả Sơn, Nhục Nghê, các ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi." Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào mấy món ăn trên bàn cất cao giọng nói với hai người đang đứng ở cửa.
Nô tài không thể ăn cơm chung với chủ nhân. Đây là quy củ bao đời nay. Bọn họ đi theo Thích Mặc Thanh nhiều năm như vậy cho nên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Giả Sơn nhìn Thích Mặc Thanh nhưng Thích Mặc Thanh lại nháy mắt với hắn ta, vẻ mặt không có cảm xúc gật đầu.
Hai người nhìn nhau, bọn họ không dám không nghe lời của Thích Mặc Thanh, liền theo Tiết Tịnh kỳ ngồi xuống ghế ăn cơm.
"Như vậy không phải tốt sao? Mọi người cùng vui vẻ ăn cơm mới đúng chứ." Khóe miệng Tiết Tịnh Kỳ lộ ra nụ cười vui vẻ, đôi mắt to tròn long lanh.
Ánh mắt tối tăm của Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào mấy món ăn kia, không biết chàng đang suy nghĩ gì.
Thật ra bầu không khí bên trong hơi lúng túng, hai tay Tiết Tịnh Kỳ đặt trên váy nắm thật chật, Thích Mặc Thanh không động đũa, Giả Sơn cùng Nhục Nghê ngồi ngẩn ra không dám nói lời nào, chỉ có một mình cô đang ăn đậu phụ Hà Lan nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ba người còn lại.
"Mặc Thanh..." Tiết Tịnh Kỳ đặt đũa xuống, đang muốn kêu tên chàng thì bàn tay đã bị chàng tóm chặt.
"Xuỵt... Đến rồi..." Thích Mặc Thanh ra dấu bảo cô im lặng, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm cánh cửa kia, như thể bên ngoài cánh kia có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.
Cái gì đến rồi? Tiết Tịnh Kỳ cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Thích Mặc Thanh. Trên gương mặt tuấn tú của chàng lộ ra khí thế khống chế thiên hạ trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi nhếch lên, con ngươi hẹp dài lộ ra tia sáng sắc bén đang nhìn chằm chặp vào cánh cửa gỗ sát vách bên trái kia.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng đối thoại của tiểu nhị và giọng nói trong trẻo của nữ tử bên ngoài cửa: "Hai vị khách quan, phòng của ngài chính là chỗ này, ta lập tức mang món ăn lên."
"Được rồi, cảm ơn." Một giọng nam cố ý đè thấp vang lên.
Giọng nói này rất quen tai nhưng nhất thời Tiết Tịnh Kỳ không nhớ ra được. Cô không ngừng tìm kiếm trong đầu, sau đó lại là giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên: "Ôn Vương, ngài từ Bắc Kinh đưa ta tới đây là có ý gì?"
Tiết Tịnh Kỳ dựa vào bàn, mắt to nhìn trừng trừng Thích Mặc Thanh. Hai người này không phải là Ôn Vương và Doãn Tiêu La sao?
Cho nên nói Thích Mặc Thanh là biết hai người này sẽ đến Ô Thành nên mới cố gắng đợi ở chỗ này, hôm nay cũng là ra ngoài dò là tin tức sao?
Nhưng tại sao phải đợi ở đây, bọn họ có chuyện gì cần nói trực tiếp sao?
Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn Thương Mặc Thanh. Chàng dẫn cô đến gần cạnh cửa phòng kế bên, làm ra tư thế nghiêm túc lắng nghe.
Ngọn nến trong phòng cháy rất sáng khiến bầu không khí trong phòng