“Nếu ta nói không thì sao?” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén.
Đổng Hoán chấn động trong lòng, bàn tay nắm kiếm cũng siết lại chặt hơn, các đốt ngón tay gồng lên, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thích Mặc Thanh, như một tráng sĩ chắp chay nói: “Vậy thì mời vương gia hãy giáng thứ mà gọi là tội ấy lên đầu thảo dân, thảo dân nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.”
Từng từ từng chữ của hắn vang to rõ ràng nhưng mặt vẫn không biến sắc, chỉ cần là chuyện làm vì Đổng Nhã, hắn đều cố gắng hết sức để làm.
Thích Mặc Thanh cười lạnh nhìn Đổng Hoán, hắn quả thật là một người anh tốt, có thể hi sinh lớn như vậy cho em gái của mình, có điều nhà họ Đổng ở Ô Thành là dòng họ nhân tài lớp lớp, tiếng tăm của Đổng Hoán ở chiến trường cũng rất lớn nhưng lại quá nuông chiều cô con gái duy nhất.
Thật ra Đổng Nhã không sai, chỉ là không nên ra tay với chàng mà thôi.
Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói: “Đổng Hoán, bổn vương biết ngươi là một tướng lĩnh giỏi, cũng rất trung thành, chuyện mà muội muội ngươi làm hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa.”
Đổng Hoán ngơ ra một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, quỳ một gối xuống: “Tạ ơn vương gia không giết, vậy thảo dân sẽ đưa tiểu muội của mình đi trước.”
Thích Mặc Thanh gật đầu, bóng người chàng trong con hẻm tối tăm này có chút mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng anh tuấn của chàng, được ánh sáng cách đó không xa chiếu xuống, hắt lên gương mặt chàng, thoạt trông vô cùng thần bí.
Ở đầu hẻm, Đổng Nhã không biết đã xảy ra chuyện gì, sao mọi chuyện lại thay đổi lớn như vậy, rõ ràng là nàng ta muốn đưa người đi truy nã Thích Mặc Thanh, sao đột nhiên ca ca của nàng ta lại phải đi xin lỗi rồi?
Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn của đám thị vệ, cùng với tiếng khiển trách thì thầm của Đổng Hoán với Đổng Nhã, còn có thể nghe rõ tiếng nức nở như có như không trong ngõ nhỏ, bóng ảnh hai người cưỡi ngựa càng ngày càng xa.
Một phen sợ hãi qua đi, Tiết Tịnh Kỳ hoàn hồn trở lại, nhìn Thích Mặc Thanh, hóa ra chàng đã sớm biết thân phận của nữ tử kia rồi, chỉ đợi người ta vào bẫy mà thôi!
“Đám người đó là ai? Chàng quen sao?” Tiết Tịnh Kỳ có chút nghi hoặc không hiểu hỏi.
Với sức mạnh quân đội của đám người đó thì chắc họ không phải những người bình thường, ban nãy người đàn ông kia có danh hiệu tướng lĩnh, nói chuyện cũng rất có giọng điệu nhà quan, vừa nhìn đã biết là người từng lăn lộn nhiều trên triều đình, không giống với những người thường.
Huống hồ, đám người này còn nhận ra Thích Mặc Thanh, vậy chứng tỏ cũng có chút mắt nhìn, chắc cũng là người có địa vị quan trọng ở Ô Thành.
Thích Mặc Thanh nắm thay Tiết Tịnh Kỳ, đưa cô ra khỏi hẻm, dáng người chàng cao lớn tạo thành một cái bóng dài phía sau, chàng khẽ nói: “Nữ tử đó là con gái duy nhất của thái thú Ô Thành, tên là Đổng Nhã, còn nam tử phía sau là con trai mà thái thú nhận nuôi, gọi là Đổng Hoán, con trai ruột của thái thú đã tử trận trên chiến trường, chỉ còn lại duy nhất một huyết mạch là Đổng Nhã.”
Đi ra khỏi con hẻm, ngoài đường đèn sáng lung linh, ánh sáng chiếu vào bóng của hai người, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, cũng hiểu thái độ của Đổng Nhã sao lại kiêu căng ngang ngược như vậy rồi, hoá ra là do hoàn cảnh gia đình.
“Hôm nay chàng bỏ qua cho bọn họ là muốn thu phục nhân tâm nhà họ Đổng sao?” Tiết Tịnh Kỳ vừa nói đã chỉ rõ ra suy nghĩ của chàng.
Thích Mặc Thanh thấp giọng cười, có chút tán thưởng nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ở cùng chàng lâu như vậy, cô cũng đã có thể đoán được phần nào tâm ý của chàng rồi.
“Đổng Hoán này quả thực là một nhân tài, có ân tình lần này, ngày sau nếu có chỗ dùng đến, cũng sẽ dễ hơn.”
Quả thực, Tiết Tịnh Kỳ suy tư gật đầu, cô chống cằm, ánh nên trên bàn chiếu vào gương mặt cô, khiến cô càng trở nên dịu dàng hơn.
“Đổng Hoán đó nhìn vào quả thật là một người bất phàm, có phong thái của tướng lĩnh.” Tiết Tịnh Kỳ tán thưởng nói.
Thích Mặc Thanh phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp từ cổ họng, giọng nói đầy từ tính rót vào tai Tiết Tịnh Kỳ, khiến cô cảm giác được một sự nguy hiểm, cô đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa trong câu nói trước của mình, ở trước mặt Thích Mặc Thanh mà lại khen thưởng một người đàn ông khác, chẳng trách ánh mắt của chàng trở nên đáng sợ như vậy.
Trước khi cơn bão ập đến, Tiết Tịnh Kỳ kịp thời ghìm cương ngựa lại trước vách núi, trấn tĩnh nói: “Có điều người trong giang hồ sao mới nhắc đến tên của chàng lại trở nên sợ hãi như vậy? Mặc Thanh, chàng rốt cuộc lợi hại đến mức nào chứ?”
Vừa nói xong, bên tai cô vang lên tiếng cười vui vẻ, rốt cuộc là ai không nể mặt mũi thế chứ? Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Nhục Nghê và Giả Sơn đang che miệng mình lại cười.
Xem ra Vương phi như cô quả thật không đủ nghiêm túc, mới khiến cho thuộc hạ của mình có thể cười nhạo như vậy, Tiết Tịnh Kỳ khẽ ho nhẹ hai tiếng mới có thể ngăn lại được tiếng cười không kiêng dè kia.
Có điều lúc này Thích Mặc Thanh lại cười, rõ ràng là một câu lấy lòng vô cùng nghiêm túc, nhưng khi bọn họ nghe vào thì lại giống như một câu chuyện cười vậy.
“Tịnh Kỳ, sao ta nỡ thả nàng đi đây.” Thích Mặc Thanh khẽ than một tiếng.
Một Vương phi đáng yêu, ngây thơ như vậy, chàng cảm thấy bản thân mình đã nhặt được châu báu rồi, cả đời này chàng sẽ không để cô thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười: “Vậy thì đừng thả nữa.”
Xem ra khả năng khống chế mọi chuyện của chàng đã vượt qua phạm vi mà cô có thể ngờ được, đối với món đồ mà chàng muốn, e là không có chuyện chàng không thể lấy được! Nếu đã như vậy, sao cứ phải nhất thiết nhắc đến chuyện này mãi làm gì?
Lẽ nào thật sự là muốn tiêm cho cô một mũi dự phòng trước sao? Khiến cô hiểu rõ cô không thể chạy thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong