Lông mi dài của Tiết Tịnh Kỳ khẽ run lên tựa như đôi cánh của một tinh linh trong căn phòng yên tĩnh này, chàng cúi đầu thưởng thức bức tranh đẹp nhất mà bầu trời để lại cho chàng, đây là tinh linh của chàng, cô vĩnh viễn không thể chạy khỏi lòng bàn tay chàng.
Đầu ngón tay chàng khẽ vén mái tóc rơi trên trán cô lên rồi từ từ in lên đó một nụ hôn, xúc cảm ẩm ướt hiện lên trên trán Tiết Tịnh Kỳ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, Thích Mặc Thanh cởi áo choàng của mình xuống rồi khoác lên người cô.
Trong cửa kinh thành, một con phố dài đi thẳng vào trung tâm kinh thành, trên đường đều là các quầy bán hàng rong, và đủ các loại người đi đi lại lại, sáng sớm không có nhiều người đi bộ, nhưng trên con phố dài này rõ ràng là rất đông đúc.
Trên phố, một bóng người mày vàng nhạt trong rất dễ thấy trong đám đông, nhưng không phải là bộ y phục kia mà là dáng vẻ hoạt bát
của nàng, nhảy từ gánh hàng rong này đến quầy hàng rong khác, thuận tau rút một sâu mứt quả hoặc một món đồ nhỏ khiến nam nhân phóa sau cả đoạn đường phải đào túi tiền của mình.
Có ông trời này đến cửa mua, rất nhiều người bán hàng rong thông minh không cố ý đến trước mặt nữ tử kia để cho nàng tùy ý lấy thứ gì đó của mình.
''Doãn Tiêu La, bao lâu rồi nàng chưa ra ngoài dạo phố hả?'' Ôn Vương làm người trả tiền miễn phí lâu như vậy khiến hắn nhịn không được nghiêm túc hỏi.
Doãn Tiêu La dường như không nghe rõ ý của hắn, quay đầu lại ừ một tiếng, rồi lại đi tiếp về phía trước.
''Thơm quá đi! Mùi gì thế? Ôn Vương, chúng ta đi xem đi.'' Doãn Tiêu La dùng sức hít hít mũi, vui vẻ nói.
Đi được hai bước liền bị một mùi hương bỗng nhiên xuất hiện hấp dẫn, một người bán hàng rong quấn một mảnh vài màu xanh trên đầu đang loay hoay với vài chiếc lo sứ màu trắng xanh há miệng rồi xổm trên mặt đất, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mấy cái bình kia.
''Đi qua đừng bỏ lỡ, hương bách hợp nổi danh Tây Vực ở đây, có thể đi qua xem thử.'' Giọng nói thô kệch của người bán hàng rong không thích hợp với những gì hắn ta bán, nhưng hương thơm kia có thể truyền ra hàng vạn dặm.
Ôn Vương đỡ trán, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn chạy nhảy có chút đau đầu.
Sau khi du ngoạn từ Ổ Thành về, Doãn Tiêu La chỉ cần rảnh cái là sẽ đến Ôn vương phủ tìm hắn, không cố kỵ chút nào, chẳng khác nào muốn cố ý để người khác biết quan hệ của bọn họ.
Nhưng hắn lại rất sợ dáng vẻ này của Doãn Tiêu La, nàng chẳng lo lắng gì nhưng dù sao hiện tại cũng là người duy nhất thái tử chọn, hắn là đệ đệ của thái tử, cứ dính lấy nàng sẽ kiếm chuyện cho người ta đàm tiếu, cho nên hắn gần đây muốn cách xa Doãn Tiêu La ra.
Nhưng cô nhóc này là quá dính người, chẳng khác nào viên đường dính chặt, quên sạch thái tử.
''Tiêu La, nàng chậm chút.'' Ôn Vương bất đắc dĩ đuổi theo.
Người bán hàng rong kia thấy hai người đến liền đánh giá hai người từ trên xuống dưới, thấy bọn họ thoạt nhìn không giống người thường, trên người đeo ngọc thượng đẳng, diện mạo anh tuấn, khí chất vốn có, trong lòng thầm tính toán phải làm thịt bọn họ một phen.
''Cô nương, cô nương, qua đây xem hương của 100 loại hoa Tây Vực, thơm vô cùng.'' Người bán hàng rong thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Doãn Tiêu La, liền đem đồ của hắn thổi phồng lên.
Doãn Tiêu La giơ tay cầm lấy bình sứ xanh kia khẽ mở ra, mùi hương bay ra ngoài, nàng ngửi một chút, mùi này mang theo hương vị của cách loại hoa, nhưng khiến người ta thoải mái dễ chịu.
''Ngươi ngửi thử xem có phải rất thơm không?'' Doãn Tiêu La đưa bình sứ đã mở nắp đến bên mũi Ôn Vương, hỏi một cách thích thú.
Mùi hương thoáng chốc phả vào mũi Ôn Vương, hắn là Ôn Vương, có loại hương liệu nào mà hắn chưa ngửi qua cơ chứ, mùi lạ nào trên đời hắn cũng đã từng ngửi rồi, loại hương liệu tục xưng của Tây Vực này chỉ là thường thôi.
Nhưng thấy vẻ thích thú của Doãn Tiêu La, cũng không muốn phá hủy nó, hơi nở nụ cười: ''Rất thơm.''
Dứt lời đã rút bạc từ trong túi ra đưa cho người bán hàng rong, mày kiếm hơi nhăn lại: ''Không cần thối lại.''
Thỏi bạc to như vậy, người bán hàng rong dùng ống tay áo lau lau rồi cầm lên cắn, giống như sợ Ôn Vương đổi ý nên liền thu bạc vào trong tay áo, ánh mắt nhỏ nhỏ lộ ra tinh quang, nở một nụ cười đáng khinh.
''Hương bách hoa này là của cô nương, vị công tử này ra tay thật là hào phóng, chỗ này của tại hạ có một loại hương liệu của hoa sen xanh ở núi tuyết, cho cô nương cả vậy.'' Người bán hàng rong lại lấy ra một chiếc bình nhỏ tinh xảo dưới tấm ván gỗ đặt vào một chiếc hộp màu nẫu sẫm đưa cho Doãn Tiêu La.
Đi dạo với Ôn Vương cả con phố, hương liệu này là thứ đồ tốt nhất nàng mua được cho nên liền cao hứng, vui vẻ cầm trong tay.
''Vui vẻ rồi chứ? Chúng ta lên quán trà phía trước ngồi chút đi.'' Ôn Vương sủng nịnh nhìn Doãn Tiêu La, trong mắt nàng đều là ý cười, hai mắt trong veo như nước chằng khác gì những vì tinh tú phát sáng.
Đầu hắn nhoáng lên một cái rồi lại nhớ đến đôi mắt kia, đôi mắt trong suốt sáng người, chỉ cần cười lên một cái có thể khiến hắn thu lại vẻ phòng bị, nhưng tính cách của hắn lại khác hoàn toàn với đôi mắt kia, chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến người ta cảm tấy như có xương cá mắc ở cổ họng.
Một người như vậy, bản thân hắn cũng không biết tại sao lúc nào cũng nghĩ về nó.
Bỗng nhiên cánh tay bị người đụng phải, Doãn Tiêu La hơi tức giận nhìn hắn, bĩu môi bất mãn: ''Ngươi đang nghĩ gì