Hai tay của Tiết Tịnh Ký siết chặt góc bàn, sự giận dữ trong lòng từng chút từng chút cuộn lên, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ nhìn Thích Mặc Thanh, bức tường thành cuối cùng trong lòng không chút lưu tình bị hủy hoại.
“Nếu đã như vậy, chàng cho rằng ta làm cái gì cũng là sai, không tin ta, vậy ta giải thích chàng sẽ tin sao?” Tiết Tịnh Kỳ tự giễu khẽ lắc đầu, đột nhiên giơ tay tháo chiếu trầm phỉ thủy trên tóc xuống, ném lên trên đất, chiếc trâm ngọc phù dung màu trắng sữa bỗng chốc vỡ thành bốn năm mảnh.
Tiếng vỡ tròn giã truyền vào trong tai của Thích Mặc Thanh, chàng siết chặt tay vịn của chiếc xe lăn, hai tay không ngừng run rẩy, chàng không biết nếu như không như vậy thì chàng sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tiết Tịnh Kỳ không thèm quay đầu rời khỏi thư phòng.
Lần này, Thích Mặc Thanh không có tiếp tục giữ cô như lần trước, cũng không bá đạo kéo cô lại, mặt kệ cô từng bước từng bước rời khỏi thư phòng.
Ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt, hòa cùng gió thu nóng bức thổi qua, cô che trán ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt lành lạnh chảy trên gò má cô, dường như là do ánh nắng mặt trời.
Nhục Nghê mặt mày lo lắng đứng ở bên cạnh, nàng ta ở bên ngoài sớm đã nghe thấy động tĩnh ở bên trong phòng, lo lắng mà trán toát đầy mồ hôi.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ vội vàng chạy ra, nàng ta cũng lập tức đi theo.
Tiết Tịnh Kỳ lúc này không có trở về phòng, mà trực tiếp đi ra khỏi phủ, quản gia mặt mày không hiểu chuyện gì nhìn theo Tiết Tịnh Kỳ tức giận chạy đi, và Nhục Nghê đuổi không kịp, hai đầu khó xử.
“Nhục Nghê cô nương, Vương phi hôm vẫn bình thường, sao hôm nay lại biến thành như thế này?” Quản gia vỗ hai tay, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Cửa lớn này là ông ta mở, Vương phi là ông ta để cho đi, tuy Vương gia thương yêu Vương phi cả phủ ai cũng biết, nếu như Vương gia truy cứu, ông ta phải làm thế nào?
“Đã đi rồi, còn có thể làm sao nữa? Ta quay lại bẩm báo với Vương gia.” Nhục Nghê khoát tay.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm đi đến thư phòng, tưởng sắp bị phạt, nhìn thấy sắc mặt băng hàn của Thích Mặc Thanh, chàng sau khi nghe thấy ngay cả cười lạnh cũng không có, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thì đi.”
Nhục Nghê hít một hơi thật sâu, nàng ta vẫn là lần đầu tiêng nghe tiếng giọng nói bất lực như vậy của Thích Mặc Thanh.
Chàng trước nay đều khống chế sự việc trong tay, dường như đối với bất cứ chuyện gì đều có tính toán, duy nhất sau khi gặp được Vương phi, rất nhiều chuyện của chàng đều có thay đổi, dường như làm cái gì cũng không giống với trước đây nữa.
Không biết nên nói cái gì, khi đang định lùi ra thì nhìn thấy chiếc trâm ngọc dung phù vỡ trên đất, trong lòng bỗng run lên, vội vàng không nói một lời đi ra ngoài.
Chuyện lần này gây nhau to rồi, Vương phi ngay cả trâm ngọc phù dung cũng ném gãy rồi!
Trong Ôn Vương phủ, trong một căn phòng rộng tràn ngập mùi hương, mùi gỗ đàn hương nằng nặc trong phòng, cửa sổ đóng chặt, từ lúc hắn từ Thủy Tinh Các trở về thì luôn ở trong phòng, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện hôm đó.
Hắn từ chối khách đến gặp, cũng không có lên triều, chỉ một mình ở trong phòng, không ngừng uống rượu, vất vả để lấy được sự tin tưởng của Doãn Tiêu La, là quân bài duy nhất để hắn đánh bại Thái tử, hiện nay, Doan Tiêu La sau khi đem chuyện này nói cho Hoàng hậu, hắn sẽ trở thành trò chơi cho người ta chỉ trích, thật sự là tính kế trăm năm hủy trong một giờ.
Cửa bị người gõ, hắn có chút không kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài, lại là ai đến làm phiền hắn?
“Vương gia, tam tiểu thư của Doãn gia phái người gửi thư cho ngài.” Nha hoàn khẽ nói, không dám nhiều lời, nàng ta biết gần đây tâm tình của Vương gia không phải quá tốt, nàng ta trước nay chưa từng nhìn thấy Ôn Vương như vậy.
Ôn Vương tay đang cầm ly rượu thì sững lại, Doãn Tiêu La? Nàng ta lại phải người đưa cái gì đến? Hôm đó không phải nói rõ ràng với nàng ta rồi sao? Thế nào ngày ngày đều đến làm phiền hắn?
Hắn bỗng vứt bình rượu trong tay đi, tức giận nói: “Vứt đi cho ta, sau này nàng ta đưa thứ gì đến, đều không cần cầm.”
Nha hoàn nhận lệnh, không dám ở lại lâu, người trong phủ thấy nàng ta mới đến thì kêu nàng ta đến đưa cho Ôn Vương cả ngày say khướt đồ mà tam tiểu thư cả Doãn gia đưa đến, rõ ràng đã biết tính khí của Vương gia không tốt, lại không tránh được việc xui xẻo này.
Lần này không phải đắc tội với Ôn Vương, lại đắc tội với tam tiểu thư của Doãn gia sao?
Không phải chỉ là hôn nàng ta một chút, cũng không thật sự lấy mất trong sạch của nàng ta, ngày ngày làm phiền để làm gì?”
Nếu như hắn thật sự có ý với nàng ta, hắn dù dùng thủ đoạn cũng phải đoạt nàng ta trở về, nhưng nàng ta không phải Tiết Tịnh Kỳ, căn bản không đáng hắn đi tranh đoạt, hơn nữa hắn không có tình cảm với nàng ta, sao có thể không kìm chế được mà hôn nàng ta, càng hôn xuất thần như vậy, ngay cả Thái tử vào cũng không biết.
Lúc đó đầu vẫn có chút choáng váng, đánh nhau một trận với Thái tử thì tỉnh táo lại không ít, ký ức sau đó cũng có chút mơ hồ, Ôn Vương ôm đầu suy nghĩ, rất có khả năng bị người khác hạ thuốc.
Hắn giật mình trước suy nghĩ này của mình, hắn coi như hiểu được hành vi mất khống chế ngày hôm đó là bị người khác hạ thuốc.
Người này sẽ là ai? Ôn Vương nghĩ tới nghĩ lui người có khả năng nhất chính là Thích Mặc Thanh!
Không sai, trừ chàng ra, không có ai có thể nghĩ ra cái bẫy tự nhiên khiến người khác không thể phòng bị, Ôn Vương có chút phiền não vỗ vỗ vào trán của mình, hắn sao lại không nghĩ ra chứ?
Thích Mặc Thanh, huynh nếu đã làm như thế, vậy chắc có thể nghĩ đến hậu quả.
Hắn siết chặt tay của mình, bỗng vỗ mạnh lên bàn.
Mà chuyện bên phía Doãn gia không có đơn giản như thế, đây đã không đơn giản là cái bẫy ai đó bày ra muốn ám hại Doãn Tiêu La và Ôn Vương nữa rồi, Doãn Tiêu La thấy