Trong đêm đen, chỉ có những vì sao trên trời chiếu rọi, phản chiếu một chút ánh sáng, ánh nến tràn ngập đình viện thắp lên sáng rực.
Một nữ tử mặc xiêm y vải thô màu hồng nhạt lén lút núp dưới gốc cây to bên ngoài phòng, dùng một chiếc lá che mặt, chậm rãi lén lút mà di chuyển về phía bên ngoài phòng.
Tuy nhiên, cơ thể còn chưa kịp tới bên cửa sổ, thì cổ áo sau đã bị một bàn tay túm lấy, nặng nề kéo về phía một đầu của rừng cây.
“Á! Thả ta ra!” Tiếng khóc của Ngọc Thuần phá tan màn đêm im lặng.
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẩy của nữ tử, buông tay thả vạt áo của nàng ta ra: “Ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?”
Ngọc Thuần vừa quay đầu thì liền nhìn thấy thân ảnh của Nhục Nghê, đằng sau nàng ta là Gỉa Sơn, trên mặt cũng là vẻ ngạc nhiên.
Nàng ta nghĩ ban đêm không có ai, lại là ngày thành thân của Vương gia và Vương phi, nên mới len lén đến cửa phòng, định tạo ra một số hỗn loạn trong quá trình, ai ngờ còn chưa kịp ra tay nữa thì đã bị hai vị phật lớn luôn có mặt khắp nơi này là Nhục Nghê và Giả Sơn bắt rồi.
“Nhục Nghê cô nương, ta nghe lời Hứa ma ma nên mới đến khi rừng này xem có thể nhặt một chút bồ kết không, bồ kết ở phòng giặt đồ không đủ dùng nữa rồi, không ngờ vậy mà lại gặp hai người ở đây.” Vẻ mặt Ngọc Thuần cười nịnh mà nhìn Nhục Nghê đang mang sắc mặt hung hãn kia.
Giả Sơn ở đằng sau không có nói gì, nhưng Nhục Nghê thì không như vậy, nàng vốn đã không có hảo cảm gì với Thái tử, bây giờ Thái tử lại cắm một tai mắt vào trong phủ, mà Vương gia lại bày ra bộ dạng để mặc cho nàng ta hành động, nàng đương nhiên là tức giận rồi.
Trên khuôn mặt vốn đã không có nụ cười gì, hễ tức giận lên, hai hàng lông mày liền nhíu lại, trong mắt toàn là hoả khí mù mịt, trực tiếp ép sát Ngọc Thuần: “Nói dối nghiêm túc quá nhỉ? Ban đêm mọi người đều đã ngủ rồi, tại sao ngươi lại còn ở đây nhặt bồ kết? Càng huống hồ, chỗ này cũng không có bồ kết gì để nhặt hết!”
Lúc này Ngọc Thuần không còn gì để nói nữa, tội nghiệp mà nhìn Giả Sơn, mong hắn ta có thể nói giúp hai câu, nhưng hắn ta cũng nhìn mình với vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ đành cười nịnh lần nữa: “Nhục Nghê tỷ tỷ, tức giận rồi trên mặt sẽ nổi nếp nhăn đó, tỷ cũng không muốn có nếp nhăn mà đúng không?”
Lời này vừa thốt ra, Nhục Nghê còn chưa nói gì, Giả Sơn đằng sau đã ‘phụt’ một tiếng cười lên, tiểu cô nương này nói chuyện cũng khá là đáng yêu, tưởng tượng bộ dạng Nhục Nghê nổi nếp nhăn trên mặt, thật là tưởng tượng không ra mà.
Vừa nhìn thấy bộ mặt nín cười của Giả Sơn, đáy lòng Nhục Nghê liền tức giận, nhìn khuôn mặt vô hại trước mặt, đột nhiên lạnh lùng nói: “Làm gì mà có nhiều ngôn luận vớ vẩn vậy? Mau về phòng giặt cho ta!”
“Được thôi, Nhục Nghê tỷ tỷ ta đi đây.” Có lẽ là chiêu xài khá được, Ngọc Thuần vẫy vẫy cánh tay của mình, chạy lon ton về phòng giặt đồ.
Nhục Nghê và Giả Sơn còn đang trong màn đêm nhìn theo bóng dáng Ngọc Thuần chạy đi, có chút không hiểu tại sao Vương gia đã biết nàng ta là người do Thái tử phái đến rồi mà còn giữ nàng ta ở lại trong phủ chứ?
“Vừa rồi ngươi cười cái gì?” Nhục Nghê đột nhiên quay đầu lại trừng mắt tức giận nhìn Giả Sơn.
“Ò, Nhục Nghê, mấy ngày trước khi ta ra ngoài làm việc cho Vương gia có nhìn thấy một cái vòng tay rất hợp với ngươi, nên mua về rồi, ngươi xem có thích không.” Giả Sơn chuyển chủ đề, lấy ra một chiếc vòng ngọc bích từ trong lồng ngực.
Nhìn thấy chiếc vòng này, sắc mặt Nhục Nghê bỗng chốc đỏ bừng lên, khi bàn tay lớn nóng hổi của Giả Sơn nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của nàng, thì nàng đột nhiên rút tay về, có chút e thẹn mà nói: “Ai nói là sẽ nhận vòng tay của ngươi chứ!”
“Ò, ngươi không lấy thì ta vứt đi vậy!” Sắc mặt Giả Sơn trở nên khó coi, không có nghe ra ý trong lời nói của Nhục Nghê, làm ra vẻ định vứt cái vòng đi, nhưng khi tay còn đang ở trong không trung thì đã bị Nhục Nghê ngăn lại.
“Này, ai nói ta không cần chứ, rất đẹp rất là hợp với ta.” Nói xong, nàng đã chộp lấy cái vòng trong tay Giả Sơn, đeo lên tay của mình.
Sáng hôm sau, sắc trời vừa tờ mờ sáng, Tiết Tịnh Kỳ bị tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng đánh thức, cô khẽ mở đôi mắt ngái ngủ, đôi mắt lờ mờ vừa mới mở ra, liền nhìn thấy trên lồng ngực trắng nõn trước mặt có vô số vết cào đỏ sẫm, chậm rãi nhìn xuống, tấm chăn bông lớn màu đỏ đã che chắn gần hết thân thể, chỉ lộ ra nửa phần ngực, lồng ngực rắn chắc kia chi chít những vết cào nhìn vào là chấn kinh.
Đây...chắc không phải là cô cào đó chứ!
Tiết Tịnh Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, vừa định ngẩng đầu lên nhìn xem Thích Mặc Thanh có dậy chưa, thì chàng đã chống cằm, hứng thú mà nhìn cô thay đổi biểu cảm trên mặt.
“Sao, có gì mà kinh ngạc, mấy cái này đều là kiệt tác của nàng, quên rồi sao?” Đôi môi mỏng của Thích Mặc Thanh khẽ mở ra, trên môi vẫn còn vương vết máu đỏ sẫm đã đóng vảy, càng nhìn càng cảm thấy yêu nghiệt.
Bờ má Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng đỏ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào nữa, đột nhiên co mình vào trong chăn, dùng hành động thực tế để chứng minh mình quả thực là nhớ tới chuyện tối qua, chỉ là xấu hổ không dám thừa nhận.
Đây là lần đầu tiên mà chàng nhìn thấy một Tiết Tịnh Kỳ e thẹn như vậy, không trêu ghẹo cho đủ thì sao mà được.
“Tịnh Kỳ à Tịnh Kỳ, nàng không được chối đâu, vi phu tối qua bị nàng cắn đến đau khắp người, mà nàng rất lâu còn không chịu nhả miệng ra, còn nói ta là người của nàng, không cho phép ta lấy thêm người khác nữa, nàng nói xem, ta đã lấy một thê tử hung hãn như vậy rồi, sao mà còn dám lấy nữ tử khác nữa chứ?” Thanh âm trầm khàn đầy từ tính của Thích Mặc Thanh xuyên qua tấm chăn mỏng truyền vào tai của Tiết Tịnh Kỳ, rõ ràng mà kéo dài.
Câu nói này khiến cho Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên chui ra khỏi chăn, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt đỏ hồng, chớp đôi mắt to to nhìn Thích Mặc Thanh: “Ai nói, rõ ràng là chàng cắn ta không nhả miệng, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà chàng!”
Lồng ngực mà cô đang nằm sấp