Chuyển ngữ: Boringrain
Vừa qua hòn giả sơn, thấy khuất bóng người, Tri Vi liền dừng chân cười nhạt: “Hết kịch chưa ạ?”
Ninh Dịch mơ màng ngóc đầu lên, hơi thở đượm hương rượu phả vào gáy cô, ậm ừ: “Hửm?”
Đoạn tay choàng eo, môi ghé sát tà tứ: “Kịch hay chỉ mình nàng được diễn hửm? Chà… Ngàn Cốc Thuần gớm thật, đến ta cũng thấy chếnh choáng…”
Tri Vi lé mắt nhìn hắn ngờ vực, nom dáng vẻ lướt khướt thế kia thì đúng là say ngắc ngư lắm rồi, nhẽ nào mình quá đa tâm?
…………
Vất vả mãi mới kéo được Ninh Dịch xiêu xiêu vẹo vẹo vào phòng khách Đông Viện, Tri Vi hậm hực quẳng hắn xuống giường rồi trở gót đi ngay.
Song chân nhấc lên còn chưa kịp đặt xuống thì còn ma men bẹp dí trên giường bỗng thò chân ra ngáng, Tri Vi chới với ngã ngửa, đáp ‘bộp’ ra sau. Một tiếng ‘ai ui’ xen lẫn ý cười liền vang lên.
Luống cuống gượng dậy, lại thấy trời đất đảo lộn quay cuồng, phút chốc gương mặt phóng đại của Ninh Dịch đã lù lù hiện ra trước mắt.
Hơi thở vấn vương, môi mềm kề cận, thân mật ấp ôm, ám muội khôn cùng.
Mặc cô cố sức giãy giụa, đôi tay hắn tựa gọng kìm kẹp chặt không cách gì suy suyển. Tri Vi bèn mím môi thúc khủy tay xuống dưới, nghe hắn xuýt xoa rên rỉ: “Ác ghê…”
Đoạn bồi thêm: “Nàng lúc nào cũng thật nhẫn tâm…”
Ngữ điệu trách móc nỉ non lưu luyến khác hẳn chất giọng lạnh băng tà khí thường ngày. Trong men say mơ màng nới lỏng tay siết, khuỷu tay chống ngược cũng vô thức buông lơi, nhưng Tri Vi vẫn cố sức nghoẹo đầu nghiêng cổ để tránh môi miệng vô tình chạm lướt.
“Hiếm có một lần say…” Khuông ngực phập phồng rung động theo từng lời trầm thấp của hắn, “… lại là ở phủ nhà nàng… Không biết, được bao lâu.”
Tri Vi nghe ra thâm ý, thắc mắc trong lòng lại chẳng biết hỏi từ đâu.
Người bên dưới dường như cũng không định cùng cô trò chuyện, chỉ lẩm bẩm một mình: “Lát phải đi Hình bộ… Thuộc hạ của Hô Trác thế tử đánh chết người…”
Giọng nhỏ dần rồi tắt hẳn, nom xuống vỡ lẽ, hắn đã ngủ từ lâu.
Cô mừng rơn, vội vàng bò dậy chỉnh trang y phục, ánh mắt vô tình liếc qua Ninh Dịch, thấy hắn nằm mê man trên sạp, vạt áo nửa mở, tóc mun lòa xòa nổi bật trên da trắng, nom vô cùng mị hoặc phong lưu, không khỏi ngẩn ngơ, thẹn thùng dời mắt.
Ra đến ngoài, cô ngẫm nghĩ một lát rồi khóa luôn cửa, đoạn cho gọi thị vệ lại gác.
Lắm người nhiều chuyện, cẩn tắc vẫn hơn.
Vừa ngoặt tới hành lang, chân cô bỗng khựng lại.
Loáng thoáng chung quanh vẳng âm vang khe khẽ.
Là tiếng gió lùa ống áo, chân lướt ngói hồng, vun vút vụt bay.
Cô cau mày tự hỏi: người đến là ai? Nghe bước chân hẳn đều cao thủ, cớ sao cạnh mình vẫn lặng lẽ như không?
Từ sau nghịch án Thái tử, Tri Vi phát hiện, sở dĩ Cố thiếu gia không còn kè kè theo cô như trước là vì đã có cao nhân ẩn thân bảo vệ. Thiếu gia không nói, cô cũng biết điều ngậm tăm. Nay sự bất thường mà không thấy động tĩnh, nhẽ nào đối tượng nhắm vào không phải cô?
Nếu thế sẽ là ai trong số các hoàng tử?
Gió hè lẩn lút khí lạnh, mồ hôi bỗng túa ướt lưng.
Tần ngần nửa tiến nửa lùi, chân đà cất bước đầu còn ngoái sau.
Bỗng một đôi tay thò ra kéo tuột cô vào lùm cây phía ngoài.
Tri Vi sảng sốt ngoái đầu, thấy khuất sau tán lá là một gương mặt quen thuộc, vờ như giật mình thốt lên: “Hóa ra là công chúa điện hạ!”
Thiều Ninh vận áo bó sát tận ngực, mặt che quá nửa, nóng nảy gắt cô: “Làm gì mà cứ lựng khựng mãi thế? Khiến ta sốt ruột muốn chết…”
Thì nghe thấy hô hấp gấp gáp của cô nên mới cố ý dùng dằng đợi cô hiện thân đó!
Bụng nghĩ vậy, song Tri Vi vẫn tròn mắt ngây thơ hỏi: “Sao công chúa lại ăn mặc thế này? Người đến chơi lẽ ra nên thông báo một tiếng để vi thần ra nghênh đón chứ. Đúng lúc các vị vương gia đều có mặt, hay người cũng ra tiền viện cùng thưởng rượu?”
“Ta không đến chơi.” Thiều Ninh lạnh giọng phán ngay. “Đừng vờ vịt nữa, ngươi thông minh vậy, hẳn đã đoán được ý đồ của ta rồi. Đúng thế, ta muốn động thủ với Ninh Dịch, ngươi tham gia hay không?”
“Vi thần không hiểu công chúa đang nói gì.” Tri Vi miệng cười lòng căm, lạnh lùng đáp thẳng: “Chỉ biết đây là phủ đệ của thần, như nhỡ xảy chuyện, nhà nát mạng vong.”
“Sao lại liên lụy ngươi được.” Thiều Ninh hềnh hệch vênh cằm. “Chẳng phải các vương gia đều ở đây cả sao, nào đến lượt ngươi chịu tội.”
“Lẽ nào việc này cũng do công chúa sắp xếp?”
Thiều Ninh cười lảng: “Hiếm thấy hắn uống say như vậy. Kể cũng phải, vụ thuộc hạ Hô Trác thái tử đánh chết người liên can đến cả cục diện quốc gia cơ mà, lòng sầu đong rượu. Đúng là trời cũng muốn giúp ta!”
Đoạn túm ống áo Tri Vi, lua nhanh một mạch: “Ta không định giết hắn ở đây, chỉ muốn làm hắn thất sủng trước mặt phụ hoàng thôi. Ngươi đã biết thì đừng hòng khoanh tay ngoài cuộc. Lát hãy bỏ thứ này…” nàng ta dúi một bọc giấy vào tay Tri Vi, “…vào trà giải rượu của hắn.”
Thấy Tri Vi tần ngần không đáp, Thiều Ninh bèn đổi giọng dụ dỗ: “Ninh Dịch đời nào chịu tha cho ngươi, không diệt trừ hắn về sau ngươi sẽ phải hối hận.”
Lúc này, Tri Vi mới chậm rãi cất tiếng, “Nếu công chúa cứ nhất quyết muốn thần chung tay, cũng nên cho thần tường tận kế hoạch của người chứ ạ? Bằng không, thứ cho thần không thể tuân theo.”
“Đã hai lần tương cứu, ta còn ngại gì mà phải giấu ngươi!” Thấy cô có vẻ xuôi xuôi, Thiều Ninh hào hứng kể ngay, “Thủ hạ của Hô Trác thế tử gây sự đánh chết một quan viên xuất thân hàn lâm của Lại bộ khiến không những văn thần trong triều mà cả các sĩ tử lai kinh tham dự kì thi Hương đều vô cùng căm phẫn, sùng sục lên đòi nghiêm trị hung thủ. Thế tử Hô Trác lại hùng hổ tuyên bố, ai dám động đến người của hắn, tức muốn đối đầu với toàn tộc Hô Trác. Bởi thế thủ phạm hiện chỉ bị giam trong đại