Type: Nhã
Lá cờ có chữ “Ninh” đi vòng vèo vào doanh, nam tử dưới cờ ăn vận gọn nhẹ, ngẩng cao đầu nhìn làn bụi cuốn lên ở cổng Bắc đại doanh, mỉm cười, nói với vẻ tán thưởng:”Đội kỵ binh này thật cường hãn!”
Thuần Vu Hồng tiến lên nghênh đón vuốt râu gật đầu,”Điện hạ đúng là trí giả, chỉ dựa vào bụi bay đã nhìn ra đội kỵ binh này vô cùng cường hãn.
Nhãn lực nhường này, chúng tôi tuyệt đối không theo kịp.”
Tướng lĩnh xung quanh lập tức nhao nhao lên tân bốc, ai ai cũng biết Sở vương có thế lực lớn, bây giờ không nịnh thì còn đợi đến bao giờ?
“Là kỵ binh dưới trướng ai thế?” Dù được tung hô ca ngợi đến thế nào, Ninh Dịch vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt.”Chỉ dựa vào bản lĩnh luyện binh này, bản vương đã có thể thỉnh công cho hắn.”
“Đây là thiết kỵ Thuận Nghĩa của Hô Trác, đội quân liên tiếp lập chiến công lúc này.” Thuần Vu Hồng đáp, “Do Nguỵ đại nhân mất tích nay đã trở về thống lĩnh.”
Ý cười trên mặt Ninh Dịch đột nhiên tắt lịm.
Những người ở đây đều từng trải đời, thấy vị điện hạ xưa nay vui buồn chẳng lộ ra ngoài giờ lại bỗng dưng biến sắc, tức khắc đều nghiêm nghị không dám hé răng.
Tiếng động xung quanh chợt im phăng phắc, Thuần Vu Hồng vẫn chưa nhận ra, thao thao bất tuyệt kể về công huân hiển hách của đội kỵ binh này, nói nửa ngày mới phát hiện Ninh Dịch chẳng ừ hử gì, chỉ xuất thần nhìn theo hướng làn bụi biến mất, nhất thời cảm thấy xấu hổ, bật cười ha hả rồi ngậm miệng.
Ninh Dịch nhận ra ngay, khẽ cười nói:”Nghe ngươi kể về sự tích kháng Liêu của thiết kỵ Thuận Nghĩa và Nguỵ đại nhân, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.
Công này phải trình lên trên, chủ doanh các người điều hành hợp lý, cũng phải báo lên xin bệ hạ khen thưởng mới được.”
Lời vừa nói ra ai nấy đều trở nên tươi tỉnh, thầm nghĩ người ta nói Sở vương điện hạ thông minh lợi hại giỏi về thủ đoạn, quả nhiên không sai.
Dạo gần đây chủ doanh rõ ràng không xuất chiến mà ngài ấy vẫn tìm được cách nói khiến ai ai cũng vừa lòng, thảo nào đã trở thành Hoàng tử quyền thế hùng mạnh đương triều.
Trong lòng Thuần Vu Hồng lại suy nghĩ sâu xa hơn, ông ta là môn hạ của Sở vươn, giờ lại làm Chủ soái, đáng ra chức Giám quân này không nên để Sở vương điện hạ làm mới đúng.
Ban đầu lời đồn cũng nói Giám quân đến đây sẽ là Thất hoàng tử, không hiểu vì sao lại đổi thành Sở vương.
Chủ soái và Giám quân nằm trong một phe, đây là đại kỵ của bậc quân vương, có trời mới biết điện hạ đã hao phí bao nhiêu tâm tư để thúc đẩy việc này.
Từ ngày Tân Tử Nghiễn rời kinh đến doanh trại Vũ Châu giữ chức quân sư, có thể nhìn ra để được đến đây làm Giám quân, điện hạ đã không ngần ngại tung ra quân cờ ngầm quan trọng nhất của mình - Trên triều đình, Tân Tử Nghiễn vẫn xuất hiện trong vỏ bọc kẻ đối đầu Sở vương, vì thế rất được bệ hạ coi trọng, đặt ông vào hàng ngũ những nhân vật trọng yếu để khống chế Sở vương.
Cũng chính vì vậy, Tân Tử Nghiễn là vây cánh ngầm quan trọng nhất của điện hạ trong triều, rất thuận tiện để chủ trì phần lớn sự vụ trong kinh.
Bây giờ bệ hạ muốn tránh tình huống Chủ soái và Giám quân đều thuộc một bè cánh nên đã đặc phái Tân Tử Nghiễn đi “giám thị” điện hạ, tuy vẫn rơi vào bẫy của điện hạ như trước nhưng với điện hạ mà nói, mất đi Tân Tử Nghiễn toạ trấn ở Đế Kinh, chủ lực trong nhà toạn bộ dồn lên Bắc Cương xa xôi, một khi xảy ra chuyện gì thì ngay cả đường lui cũng không có, hậu quả này còn đáng sợ hơn.
Đế Kinh phong vân biến ảo, vậy mà y lại không toạ trấn ở Đế Kinh, ngay cả Tân Tử Nghiễn cũng không ngần ngại tung ra, nhất định phải đến Bắc Cương làm Giám quân, rốt cuộc vì sao?
Thuần Vu Hồng đầu óc loạn cào cào, luôn cảm thấy với điện hạ anh minh cơ trí mà nói thì đây là một nước cờ ngu xuẩn, hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của vây cánh Sở vương.
Ông suy đoán trong đó hẳn là có thâm ý gì? Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đây hình như đều là cục diện bất lợi với Sở vương.
Đang ngẫm nghĩ phải chăng nên tìm một cơ hội để khéo léo thăm dò, bỗng có người lao tới như điên, hô lớn:”Đại soái, đại soái, không ổn rồi…”
“Quân doanh trọng địa, la hét ồn ào cái gì chứ!” Thuần Vu Hồng sa sầm mặt mũi, đang định quát gọi người đẩy gã Tham tướng không biết chừng mực kia đi đánh đòn thì Ninh Dịch đã đột ngột đưa tay ra ngăn hờ.
Y nhìn phương hướng mà Tham tướng kia chạy tới - chính là phương hướng Phượng Tri Vi dẫn theo thiết kỵ Hô Trác đi mất hút.
“Có chuyện gì thế?”
Tham tướng kia vừa ngẩng đầu thấy y, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ninh Dịch nhìn vẻ mặt hắn, đôi mắt từ từ nheo lại.
Bấy giờ đã có người khiêng thi thể của Chu Thế Dung tới, mặt Thuần Vu Hồng tức khắc đổi sắc.
Tham tướng kia kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, vừa nói vừa lấm lét nhìn Ninh Dịch.
Thuần Vu Hồng kéo hắn sang một bên, giậm chân khẽ mắng:”Thằng ngu này! Sao ngươi không nhắc nhở Nguỵ Tri hả, đây là người của Sở vương điện hạ…”
“Tôi nói rồi mà.” Tham tướng kia trông rất khổ sở,”Ai dè tôi vừa nói xong…”
Hắn quay đầu ngó Ninh Dịch, không dám nói tiếp nữa.
Thuần Vu Hồng cũng choáng váng, ngoái lại nhìn Ninh Dịch.
Từ đầu đến cuối Ninh Dịch vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa, hình như không nghe thấy những lời họ nói, chỉ chăm chú nhìn Chu Thế Dung bị một đao xuyên tim.
Người này là môn hạ của y, chức quan quân nhu trong quân doanh chinh Bắc béo bở này là do y gợi ý chô bộ Binh thu xếp.
Nhưng hôm nay, khi y đến nơi này, kẻ ấy đã chết.
Là chết cho y xem phải không?
Nhìn một đao xuyên qua tim kia, xuống tay rất tàn nhẫn, có thể tưởng tượng được nàng đã hạ mệnh lệnh này không hề do dự.
Khi nàng vung đao, đã tưởng tượng người này thành y chăng?
Nàng giết người xong lập tức rời doanh, cũng chưa chắc là vì sợ y truy cứu xử tội mà là hoàn toàn không muốn chạm mặt y sao?
Ninh Dịch nhìn đăm đăm vào lỗ hổng cực lớn nằm ngay ngực Chu Thế Dung, rất lâu sau, mới chậm rãi đưa tay, xoa lên vị trí tương tự trước ngực mình.
Nơi ấy, dường như cũng bất thình lình xuất hiện một lỗ hỗng, để làn gió hung hãn thét gào của thảo nguyên lùa qua.
Dường như là đau đớn, dường như là trống rỗng, lại dường như chỉ là một giấc mộng.
Vụ án Chu Thế Dung bị giết, cuối cùng vẫn không truy cứu tội lỗi của Nguỵ Tri.
Nói theo cách của Ninh Dịch, Nguỵ Tướng quân công cao hơn tội, huống chí Chu Thế Dung làm trái quân lệnh, vốn đã đáng chết, nên chỉ cần tuyên Nguỵ Tướng quân đến tiếp chỉ, khiển trách qua loa là được rồi.
Nhưng cuối cùng Phượng Tri Vi thậm chí còn chưa tiếp lệnh khen thưởng phong Nguỵ Tri làm Phó tướng mà Ninh Dịch mang tới, thì Thuần Vu Hồng đã không tìm thấy nàng đâu cả.
Nàng nói mình đã dẫn theo các kỵ binh tiến vào phần phía Nam của rặng núi Cách Đạt Mộc, tìm thấy ở đó một con đường nhỏ, chỉ cần mở rộng ra một chút là có thể đánh thẳng vào mặt sau của chủ doanh Đại Liêu.
Quân tình khẩn cấp không cho phép dây dưa, chờ mọi việc xong xuôi lại đến lĩnh chỉ vân vân.
Ninh Dịch nhìn Diêu Dương Vũ được Phượng Tri Vi phái về, truyền đạt đâu ra đấy ý tứ của Nguỵ Tương quân, bất đắc dĩ mỉm cười, lặng thinh không nói, gác ý chỉ viết tên Nguỵ Tri sang một bên.
“Điện hạ không có gì dạy bảo, ti chức xin cáo lui.” Diêu Dương Vũ chào kiểu quân đội, động tác lưu loát, rồi vội vã quay về để đuổi theo đội ngũ.
“Dương Vũ.”
Diêu Dương Vũ đứng lại trước cửa trướng.
Trong trướng bay lên những hạt bụi li ti, giữa quần sáng sắc mặt Ninh Dịch trở nên mơ hồ.
Diêu Dương Vũ chỉ thất y dùng đầu ngón tay nâng cán bút nhẹ nhàng xoay chuyển, hình như có việc gì khó khăn do dự khó quyết.
Diêu Dương Vũ chờ đợi một hồi, lòng còn canh cánh đội ngũ đã xuất phát, có phần nôn nóng muốn mở miệng.
Ninh Dịch dường như đã hạ quyết tâm.
“Nguỵ Tướng quân...vẫn khoẻ chứ?”
Thở phào nhẹ nhõm, Diêu Dương Vũ còn tưởng phải là một câu hỏi khó trả lời đến chừng nào mới khiến điện hạ lúng túng như thế.
Nghe xong câu này, hắn mỉm cười nhẹ nhõm, đáp:”Tướng quân rất khoẻ.”
“Khoẻ là khoẻ thế nào?” Ninh Dịch lại do dự giây lát mới mở miệng, trong lòng thầm mắng hồi trước tiểu tử này lảm nhảm rõ lắm, sao vừa mới tòng quân theo Phượng Tri Vi đã thành ra tiếc chữ như vàng rồi?
“A? Tức là rất khoẻ ấy.” Diêu Dương Vũ trợn trừng mắt không hiểu điện hạ rốt cuộc muốn hỏi gì.
“Ý ta muốn hỏi!” Ninh Dịch rốt cuộc cũng nổi nóng gác mạnh cây bút trong tay xuống.”Tinh thần ra sao? Ăn uống thế nào? Gày hay là béo? Đã từng bi thương chưa? Bây giờ đang ở đâu?”
“À, à”.
Diêu Dương Vũ chợt bừng tỉnh, rồi lại nhíu mày, cảm thấy những lời này của điện hạ tuy cũng phù hợp với sự quan tâm của kẻ bề trên với người bên dưới nhưng trong ấn tượng của hắn, điện hạ hình như đâu có lằng nhằng đến vậy?
Đối diện với ánh mắt Nin Dịch quét qua, dù vẫn giữ nguyên dáng vẻ không vui không giận ra mặt như trước, song ánh mắt này luôn khiến người ra cảm thấy ớn lạnh.
Diêu Dương Vũ vội vàng đáp:” Tinh thần vô cùng tốt, có điều ăn không nhiều lắm, tôi luôn cảm thấy Tướng quân hình như không thích đồ ăn ở thảo nguyên nhưng lại chưa bao giờ thấy Tướng quân biểu lộ ra ngoài.
Chỉ có một lần, lương thực tiếp viện còn chưa tới, quan quân nhu phát trước cho một cái bánh nướng kẹp bơ ăn lót dạ, Tướng quân cầm nửa cái bánh ăn ngon lành trước mặt mọi người, sau đó vừa quay lại đã mất tâm mất tích.
Tôi không yên tâm, mới đi theo xem sao, kết quả là…” Hắn ngập ngừng giây lát, ngậm miệng lại.
“Kết quả thế nào?” Ninh Dịch lại muốn lườm hắn, kẻ này đi theo Phương Tri Vi lâu ngày, sao cả tính tình quái gở nói nửa câu giữ lại nữa câu của nàng cũng bắt chước mười phân vẹn mười cơ chứ?
“Kết quả tôi bắt gặp Tướng quân nấp sau gò cao muốn nôn, lại ra sức kẹp cổ mình lại không cho nôn, ngột ngạt đến nỗi...tôi nhìn mà cũng thấy khó chịu…” Diêu Dương Vũ cắn môi, vành mắt đã hơi ửng đỏ.
Ninh Dịch trầm tư, đưa tay lên chậm rãi đỡ trán.
Nàng...thật ra vẫn luôn là một người đối xử rất rộng rãi với bản thân, nàng biết việc đời khó xử đến chừng nào, cho nên những thứ không thích ăn, nàng cũng không muốn miễng cưỡng bản thân.
Nhưng bây giờ ngay cả một việc cỏn con như thế, nàng cũng học được cách ép uổng chính mình.
Hay có thể nói, là ai buộc nàng phải ép uổng bản thân?
Y chống khuỷu tay xuống bàn, lặng lẽ nghe tiếng gió thổi, lờ mờ nhớ lại việc lúc trước mà cõi lòng trống vắng, tóc đen rủ xuống, che hờ dung nhan như nước chảy.
Diêu Dương Vũ bình tĩnh lại, không dám để tiếng ngựa đá nóng nảy trong lòng mình kích động đến bầu không khí tĩnh mịch ưu sầu lúc này.
Hồi lâu mới nghe một tiếng thở dài khẽ đến gần như không thể nghe thấy.
“Sau đó thì sao…”
“Sau đó Cổ đại nhân đi tới.” Diêu Dương Vũ nghi lại một hơi rồi mới hạ giọng trả lời,”Cổ đại nhân vỗ lưng Tướng quân, sau đó...sau đó tôi bỏ đi.”
Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng Cố Nam Y ôm Tướng quân vào lòng rồi vỗ lưng Tướng quân mà hắn thấy không thích hợp để kể cho điện hạ nghe.
Không nói, y cũng đã đoán ra.
Ninh Dịch trầm ngâm, ánh mắt chìm trong bóng tối lấp lánh yếu ớt, dứt khoát không nói một câu nào.
Giây phút tịch liêu này khiến trái tim người ta dường như cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.
Cõi lòng Diêu Dương Vũ bị không khí quỷ dị này ép cho nôn nóng, muốn dùng ngôn ngữ để khoả lấp sự trống trải trong thời khắc này, vội vàng vui vẻ cất cao giọng:”Chuyện Tướng quân không thích ứng với đồ ăn thảo nguyên cũng chỉ do tôi đoán ra thôi, tinh thần.
Tướng quân rất tốt, không gầy đi, cũng không đen hơn, ngủ muốn hơn chúng tôi, dậy sớm hơn chúng tôi.
Mấy hôm trước kỵ binh Đại Liêu chặn đường chúng tôi, hôm ấy Tướng quân còn đích thân ra trận, sau đó…”
Hắn lại ngừng.
Ninh Dịch ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cũng không có gì cả…”Diêu Dương Vũ lắp bắp, thầm hận mình mồm miệng nhanh nhảu quá,”...Tiểu Hoàng bị người ta đâm xuống ngựa, lại bị đè dưới thân ngựa.
Tướng quân đi cứu hắn trúng phải một mũi ám tiễn…”
Giọng hắn càng lúc càng thấp, người đối diện rõ ràng chưa nói câu nào nhưng hắn cảm nhận được bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo mà căng thẳng, giống như một sợi dây thừng ngấm đầy nước giếng, lạnh buốt, trói lấy người ta, lạnh lẽo thấu xương lại còn không hít thở nổi.
Diêu Dương Vũ dẩu dẩu môi, thầm nghĩ hôm nay mình đúng là luống cuống, có lẽ việc Tướng quân bị thương đã giày vò mọi người, đến điên lên rồi, ví như Cổ đại nhân còn tự trừng phạt mình úp mặt vào tường bà ngày, ai đi qua cũng không thèm để ý, làm Tướng quân phải nhỏ nhẹ đi xin lỗi, đúng là nghĩ sao cũng thấy quỷ dị mà.
“Ngươi chuyển một câu của ta cho Tướng quân nhà ngươi.” Trước khi Diêu Dương Vũ sắp bị sự trầm ngâm này ép cho bỏ chạy, Ninh Dịch cuối cùng cũng mở miệng,”...Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.
Cứ yên tâm, có một số việc không nên hấp tấp nóng vội.
Tấn Tư Vũ ngoài mặt ôn nhuận, bên trong nham hiểm, nếu muốn giết soái, nhất định phải có kế sách vẹn toàn rồi hẵng động thủ, tuyệt đối không được hành động khinh suất, hãy nhớ kỹ.”
Diêu Dương Vũ ngẩn tò te, nghe giọng điệu nghiêm túc của Ninh Dịch, bèn gật đầu vâng dạ.
Ninh Dịch vẫn chưa cho phép hắn đi, lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:”Doanh kỵ binh của các người, Hồ Trác bộ là những chiến sĩ không thạo quân sự, cầm quân đa số lại là người trẻ tuổi, dễ mang thói xấu tham công nóng vội.
Thế này đi, cho Vệ Ngọc đi theo các người.”
Diêu Dương Vũ lại ngẩn tò te, hắn biết người tên Vệ Ngọc này, đó là Hiệu uý của đại doanh Vũ Châu, cha hắn là quản gia của Sở vương phủ, là nô tài sinh ra trong Sở vương phủ chính tông.
Phái một người như thế đến thiết kỵ Thuận Nghĩa, còn nói rõ là muốn đền làm Giám quân, liệu có thể chấp nhận cho tai mắt của người khác ở lại trong quân?
Nhưng Ninh Dịch đã phất tay, lệnh cho hắn lui ra ngoài.
Diêu Dương Vũ không còn cách nào khác, khi đi đến cửa trướng, hắn ngoái lại nhìn, thấy Ninh Dịch vẫn giữ nguyên tư thế chống khuỷu tay xuống bàn, ngón tay vô ý nhẹ nhàng vẽ gì đó lên mặt bàn, hàng mi dài rủ xuống, giữa vầng trán mơ hồ lộ ra nét mệt mỏi.
Ánh trăng chiếu vào từ lớp rèm bị vén lên, xa xa có tiếng chiến sĩ mài đao rời rạc.
Người ấy lặng im trong bóng tối, gối một vầng trăng tịch liêu, nghe tiếng đao lạnh toát vang lên trên biên ải.
Có người ở trong doanh trướng gối một vầng trăng tịch liêu, có người ở trên gò cao gội gió trời vùng biên ải tái ngoại.
Phượng Tri Vi và Hoa Quỳnh vai sánh vai nằm trên một sườn núi cao bên ngoài doanh trại, duỗi người nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hoa Quỳnh đã sớm cai sữa cho đứa bé, để nó lại vương đình Hô Trác gửi gắm cho Hách Liên Tranh, còn mình thì tới Bắc Cương, cùng Phượng Tri Vi đánh khắp các chiến trường.
Cô xuất thân từ một hộ nông ở Hoàng Hải, từ nhỏ đã quen việc đồng áng, rèn luyện được một thân thể nhẹ nhàng khoẻ mạnh, ngộ tính cũng tốt.
Tông Thần đích thân chỉ dạy cô võ công và cưỡi ngựa, cô tiến bộ rất nhanh, lại thêm ra tay quyết đoán tàn độc, bây giờ cũng là một viên kiêu tướng rất có tiếng tăm bên cạnh Phượng Tri Vi, nghe nói bên phía Đại Liêu đã đặt cho cô một biệt danh là “Hắc Quả Phụ”.
Nguyên nhân họ gọi là “Hắc Quả Phụ”, thật ra không phải vì đoán được thân phận nữ nhi của cô, mà đó là tên một loại độc trùng của Đại Liêu, có một đôi càng trước sắc bén như song đao, so với Hoa Quỳnh thích sử dụng song đao, tuy khác nhau nhưng lại có điểm tương đồng kỳ diệu.
Phượng Tri Vi cũng cảm thấy, Hoa Quỳnh đứng dưới ánh trăng cắn tóc đen vung song đao xông pha vào trận địa của địch thật sự rất giống một con Hắc Quả Phụ hung mãnh.
“Cô không vui à?” Câu hỏi của Hoa Quỳnh không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Phượng Tri Vi cắn rễ cỏ, cười cười, vừa định mở miệng thi Hoa Quỳnh đã cưới lời:”Được rồi, nhất định cô sẽ chuẩn bị giải thích là Sở vương phái tai mắt tới khiến cô không thoải mái.
Nhưng Tri Vi à, với quan hệ giữa hai ta, nếu cô còn dùng lý do này để trả lời lấy lệ thì cô thật thiếu nghĩa khí.”
Phượng Tri Vi mỉm cười,”Tôi bảo này, cô càng ngày càng lợi hại, tôi còn chưa nói gì hết mà cô đã chặn họng tôi rồi...Được rồi không phải vì Vệ Ngọc, hắn có đáng là gì? Ninh Dịch rốt cuộc muốn làm gì tôi không biết, nhưng y nên hiểu rằng, đặt một người ở chỗ tôi cũng chẳng có ích lợi gì đâu.”
“Cô này…”Hoa Quỳnh thở dài thườn thượt,”Ngày thường cô bình tĩnh cơ trí là thế, nhưng cứ đụng chuyện gì liên quan đến Ninh Dịch thì cô chẳng có lấy môt nửa sự trấn tĩnh ngày thường.”
Phượng Tri Vi lặng thinh không đáp, nghĩ đến câu nói được Diêu Vương Vũ chuyển lời:”Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.” Dương Vũ cứ đinh ninh là nhắc đến Tấn Tư Vũ chuyển lời:”Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.” Dương Vũ cứ đinh ninh là nhắc đến Tấn.
Tư Vũ, song thật ra chỉ có Ninh Dịch và nàng hiểu rõ câu này nói đến ai.
Y thản nhiên chờ nàng đến giết y, trái lại ép nàng lòng rối như tơ vò.
“Cô còn tính trốn tránh ngài ấy đến bao giờ?”
“Không cần trốn.” Phượng Tri Vi bình thản nói,”Mùa đông sắp tới rồi, hoặc là nổ ra một trận quyết chiến lớn, hoặc là phải chuẩn bị lui binh.
Bắc Cương khí hậu giá buốt, bên phía Đại Liêu chịu lạnh đã quen không ảnh hưởng gì, nhưng biên quân và phủ quân được điều động phía chúng ta, rất nhiều người là quân luân chuyển từ phương Nam tới, binh lính sẽ không chịu đựng nổi.
Dù có kéo dài qua mùa đông thì đến mùa xuân đường sá lầy lội lại càng không tiện hành quân.
Cô xem xem, nếu Đại Liêu không rút quân, Ninh Dịch ắt hẳn đã chuẩn bị quyết chiến.”
“Vậy cô…”
“Ta muốn chiếm công đầu.” Phượng Tri Vi ngồi dậy, nhìn núi Bạch Đầu trước mắt.
Chính tại đây, không lâu về trước Hách Liên Tranh đã phái người đưa tin cho nàng, nói một người dân du mục biết nơi này có một con đường nhỏ bí mật, đi xuyên qua đó, xuống dưới sườn núi chính là đại doanh của Tấn Tư Vũ.
“Cô xem.” Nàng xoè ngón tay tính toán binh lực Thiên Thịnh cho Hoa Quỳnh.”Ở chủ doanh của Ninh Dịch có mười doanh bộ binh, bốn doang cung nỏ, một doanh khiên chắn, hai doanh hậu cần.
Bên phía Vũ Châu cũng có binh lực tương đương chừng đó, dưới trướng có vô vàn tướng lĩnh, từ ngày Thu Thượng Kỳ thất bại còn chưa lập được chiến công mới.
Đám đệ tử thân tín mà Sở vương cài cắm vào các doanh cũng chưa lập được tí công trạng nào, hai bên đều cần gấp một trận quyết chiến để lập công.
Mà kỵ binh Hồ Trác của chúng ta, suy cho cùng chỉ tính là quân ngoại vi, trong thời gian này chúng ta ra sức thể hiện, đã khiến các tướng lĩnh vô cùng bất mãn.
Cho nên một khi trận quyết chiến nổ ra, doanh kỵ binh của Hô Trác chắc chắn sẽ bị sắp xếp bên mạn sườn tấn công luân phiên, tuyệt đối sẽ không phát huy tác dụng mũi nhọn.
Đây cũng là nguyên nhân ta vẫn luôn sống tách bên ngoài chủ doanh, một minh dã chiến.
Trong chủ doanh, không có đất dụng võ cho chúng ta.”
“Nhưng một khi bắt đầu quyết chiến, cô ắt phải phục tùng hiệu lệnh của chủ doanh.”
“Cho nên,” Phượng Tri Vi cắn môi dưới,”Ta muốn bọn họ không thắn được trong trận quyết chiến này, ta muốn công đầu chỉ rơi vào tay thiết kỵ Thuận Nghĩa.
Bây giờ trong thiết kỵ Thuận Nghĩa có rất nhiều con cháu các môn phiệt ở Đế Kinh, chỉ cần lập được công lớn trong trận chiến này, tương lai bọn họ chắc chắn sẽ chi phối quân đội hoặc quan trường Thiên Thịnh, đó là một cơ hội hiếm thấy.”
Hoa Quỳnh im lặng, một lúc sau mới lẩm bẩm:”Mạo hiểm lắm đấy…”
“Từ nghìn xưa, công nghiệp vẫn cầu trong nguy hiểm.” Phượng Tri Vi cười nhạt.
Hoa Quỳnh cân nhắc một hồi rồi cười sang sảng:”Lúc nào tôi cũng theo cô.”
“Cô vẫn đừng nên đi thì hơn.” Phượng Tri Vi nói,”Con cô còn nhỏ, ngày đó Hách Liên Tranh gửi thư bảo, nó biết cười rồi…”
Nhắc tới đứa con, sóng mắt ngời sáng của Hoa Quỳnh cũng nhuốm sắc thái mềm mại của người mẹ.
Cô mỉm cười nói:”Hôm trước tôi đã may cho nó một bọc tã trăm màu, gửi về theo người đưa thư cho Đại vương, không biết nó đã mặc vào hay chưa.
Tôi còn làm cho Tri Hiểu một cái nữa, nghe nói nó lớn rất nhanh, khỏi cần lo nó nhỏ.”
“Ấy, đừng nhắc đến Tri Hiểu.” Phượng Tri Vi vội vàng bịt miệng cô lại, sợ hãi nhìn quanh quất, sợ Cố thiếu gia sẽ đột ngột nhảy ra.
“Nam Y không nghe lọt hai chữ này đâu.
Cô đừng thấy huynh ấy ngậm hột thị mà lầm, thật ra trong lòng huynh ấy suy nghĩ nhiều lắm.
Ngày ấy tôi tìm được trong tay nải của huynh ấy bình sữa trước kia Tri Hiểu từng dùng, vậy mà huynh ấy luôn mang theo bên cạnh.”
Hoa Quỳnh cười khúc khích nói:”Được rồi, tượng ngọc ngày càng giống một con người, biết nhớ nhung cũng là chuyện tốt.”
“Ơ, con người ta ai mà chẳng biết nhớ nhung.” Phượng Tri Vi liếc xéo cô.” Cô có biết không đấy?”
“Tối ấy à?” Hoa Quỳnh giả ngu, vuốt vuốt tóc mai, khịt khịt mũi.”Biết chứ, tôi rất nhớ Hoa Trường Thiên nhà tôi.”
Phượng Tri Vi bật cười quỷ dị.
“Cô cười cái gì?” Hoa Quỳnh ngạc nhiên nhìn nàng.
Phượng Tri Vi mím môi, lặng thinh không nói, cẩn thận tỉ mỉ tìm thứ gì trong áo, một lúc sau rút ra một phong thư, đặt lên ngực, giả vờ giả vịt thở dài nói:”Ai kia thật là đáng thương ghê, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc thao thức, hao hết tâm tư tìm khắp Trung Nguyên, lại gặp phải cô gái vô tình nhất thiên hạ, một câu cũng không thèm nhắc tới, bây giờ còn nghĩ đến một nam tử khác!”
Hoa Quỳnh sáng bừng hai mắt, với tay ra giật lá thư.
“Đưa tôi xem nào!”
Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt không hề che đậy của cô, cũng cảm thấy lòng mình hiếm khi nhen lên niềm vui tươi sáng thế này, bỗng nổi lòng muốn trêu chọc, giấu lá thư ra sau lưng, cười hì hì nói, “A? Để làm gì chứ? Có liên quan gì đến cô đâu? Đi đi, đừng có quấy rầy bản tướng quân suy ngẫm quân tình.”
“Quân tình cái đầu cô ấy.” Hoa Quỳnh nhào tới muốn véo mặt nàng.
“Cô gái hư đốn này, thư của tôi lại dám giấu tiệt không đưa cho tôi, xem tôi có xé xác cô ra không này!”
“Liên quan gì đến cô liên quan gì đến cô, cái đồ xuân tình ban phát loạn xạ nhà cô.” Phượng Tri Vi cầm lá thư định chuồn, Hoa Quỳnh “oa” một tiếng túm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng ngã xuống.
Hai người lăn thành một khối trên thảm cỏ, tiếng cười vang vọng đến mây xanh, chấn động vầng trăng thượng huyền sáng thêm một chút, thò đầu ra khỏi tầng mây lặng lẽ nhìn trộm nữ tử tuyệt thế này hiếm khi vứt bỏ trùng trùng tâm sự mà tìm về vui vẻ thuần khiết.
“Cô là đồ...đàn bà chanh chua…” Nháo loạn nửa ngày, Phượng Tri Vi cũng thấm mệt, thở hổn hển ngồi phịch xuống sườn núi cao, vung vẩy lá thư với Hoa Quỳnh.”...Đáng ra tôi...không nên nói cho cô biết...Cho cô sốt ruột chết luôn…”
Hoa Quỳnh lườm nàng, đưa tay giật lấy lá thư, cười tít mắt leo xuống sườn núi đọc.
Phượng Tri Vi ngồi dậy, trợn mắt nhìn cô - cô gái này, đọc thư còn phải trốn vào một góc mới chịu.
Nàng thư thả nằm xuống, hai tay ôm đầu, nở một nụ cười khẽ nhìn lên vầng trăng cong cong như một đôi mắt cười, cảm thấy đêm nay trăng sáng khác thường, gió cũng trong lành mát mẻ khác thường, trong gió thoang thoảng hương hoa Long đảm và Cách tang, khiến người ta muốn cất tiếng ca dưới ánh trăng này.
Nàng nghĩ mình đoán được phong thư sẽ viết gì - Thiếu niên thông minh lanh lợi kia từng đinh ninh quyến luyến không phải tình yêu, từng quên suy xét đến tình cảm đằng sau bởi cuộc hôn nhân quá hợp lý.
Nhưng một khi cô rời xa