Type: Huyền
“Hoa Quỳnh?” Nàng ta nhíu mày, lặp lại một lần nữa, “Là bằng hữu của ta à?”
Tấn Tư Vũ quan sát thật kĩ sắc mặt nàng, mờ mịt, nghi ngờ, chân thật đến nỗi dù có ai cũng chẳng tìm ra chỗ nào gượng gạo.
Hắn bỗng dưng cảm thấy kinh hãi, cô gái này nếu thật sự mất trí thì cũng thôi, nhưng nếu không, thì năng lực ngụy trang dẫu rơi vào cảnh bất ngờ vẫn không nao núng này thật sự vô cùng đáng sợ.
“Ta cũng không biết ả có phải bằng hữu của ngươi hay không.” Hắn nói, “Đây là nghi phạm bắt được cừng lúc với ngươi trái lại ả rất muốn gặp ngươi.”
“Ngài muốn ta đi gặp, thì ta đi vậy.” nàng ngọ nguậy rồi nhổm người dậy, trông cực kì ngoan ngoãn.
Tấn Tư Vũ tự tay đỡ nàng, nàng cũng không hề khách khí, yếu ớt tựa vào người hắn, để thị nữ hầu hạ mình đi hài.
Tấn Tư Vũ vốn chỉ định đỡ nàng một lúc thôi, ai ngờ nàng cứ mềm lả ra mà tự vào hắn, đến khi muốn tách ra thì đã chẳng tách ra được nữa.
Tay hắn nắm cánh tay nàng, cách một tầng áo thu mà vẫn lờ mờ cảm thấy nhẵn mịn, phảng phất như có một mùi hương lạnh nhạt vẫn vơ bay tới, muốn thưởng thức cẩn thận mà lại khó tìm, khiến người ta nghĩ đến một cánh bướm ngày thu chập chờn bay qua tùa lá sen cuối hạ.
Mà gương mặt nàng lại tựa một nửa trên vai hắn, hàng mi mảnh dài in một cái bóng hình cung uyển chuyển ôn như dưới đôi mắt.
Hắn thoáng ngẩn ngơ, nàng cởi đi lớp chiến bào lại có thể mỏng manh yếu ớt đến thế.
Lẽ nào quân doanh khiến nàng bị ép phải kiên cường, còn nàng đứng trước mắt mới thật sự là nàng sao?
“Vương gia, ngài đỡ cẩn thận một chút, đừng có đãng trí nha.” Nàng lẩm bẩm giáo huấn, rất tự nhiên khoác bàn tay tựa như tay gấu lên vai hắn, trong nháy mắt Tấn Tư Vũ cảm thấy mình đã trở thành thái giám trong cung.
Liếc xéo sang bàn tay không hề mang lại mỹ cảm kia, hắn rất muốn đẩy ra thật mạnh, nhưng không hiểu vì sao, thấy vết máu thấp thoáng giữa làn vải trắng, hắn lại không đẩy ra nữa.
Hai người bước ra khỏi cửa, trên đường đi có một đám thị vệ bám theo đằng sau, nàng đi được vài bước là phải dừng lại thở một hơi, gặp cổng tò vò là phải vịn, gặp hành lang là phải ngồi, gặp đình nghỉ mát thì nhất định phải đi hóng gió.
Tấn Tư Vũ ngó sắc trời - chờ nàng chầm chậm bò sang như một con rùa thì trời cũng sập tối.
“Bên Vương gia có một ao sen…” Nàng lại muốn bò sang.
Tấn Tư Vũ tức nước vỡ bờ, bất ngờ đưa tay xuống khéo chân nàng, bế nàng lên.
Đám thị vệ lập tức lui cả về phía sau, cụp mắt cúi đầu.
Mà nàng lại chẳng hề hô hoán, chỉ nheo mắt nhìn hắn một hồi, rồi hết sức tự nhiên ngả đầu vào vai hắn, lại còn thở dài một hơi thỏa mãn.
Nghe ẩn ý của nó, thì hình như muốn nói rốt cuộc ngài cũng chịu bế ta lên rồi, ta đi mệt muốn chết luôn.
Tấn Tư Vũ bỗng dưng cảm thấy hơi bực bội – Cô ả này phải chăng trời sinh đã thích đong đưa? Cho nam tử nào bế cũng không quan trọng?
Đang định phát tác, muốn thả nàng vào ao sen thì lại nghe nàng khẽ thì thào trước ngực hắn: “Ta không muốn đi hồng trướng.”
Tấn Tư Vũ ngẩn ra, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng mím môi không nhìn hắn, nghịch khuy vàng trên cổ áo hắn.
Bấy giờ Tấn Tư Vũ mới phát hiện, thoạt nhìn tưởng như nàng cho hắn ôm một cách rất bình thản, nhưng thân thể lại cứng đờ, còn ra sức muốn dời ngực mình ra xa hắn một chút.
Tâm tình bỗng vui lên chút đỉnh, song ngoài mặt vẫn không hề biểu lộ, hắn thản nhiên hỏi: “Cho nên cô muốn quyến rũ ta?”
“Ở?” Nàng ngẩng đầu lên, thoáng kinh ngạc và ngượng ngùng như bị người ta nhìn trúng tim đen, mặt nhanh chóng đỏ ửng, sau đó cười hì hì, đáp, “Cũng gần như thế.”
Tay Tấn Tư Vũ run lên, suýt nữa đã thả nàng rơi xuống đất.
Hắn vội vàng quay đầu sang một bên, tránh để nàng phát hiện mình không nén được một nụ cười trên khóe môi.
Nữ tử này… Thật sự rất thú vị.
“Chuyện hồng trướng, để sau hẵng nói.” Hắn rất nhanh chóng lấy lại phong thái bình thường, bế nàng đi vòng qua mấy căn viện, dần dần càng đi càng vắng vẻ, càng đi càng chúc xuống.
Trong vườn hoa hậu viện có một đôi sư tử đá canh gác ngoài cửa, Tấn Tư Vũ xoay xoay đầu con sư tử đá bên trái, mặt đất lặng lẽ trượt mở thành một cái khe, lộ ra cửa vào đen ngòm dẫn xuống lòng đất.
Đây là một thiết lao u ám, chỉ có một ô cửa sổ trên trần, để lọt thứ ánh sáng mông lung kỳ lạ.
Phải nhìn kỹ mới thất, bên trên ô cửa không phải là bầu trời, mà hình như là đáy một hồ nước.
Bốn vách tường đều làm bằng sắt, chẳng trách ngay cả thủ vệ cũng không cần; người đã bước vào, căn bản không có cách nào trở ra.
“Làm người xinh đẹp một chút vẫn hơn.” Nàng vừa nhìn Đông ngó Tây, vừa cảm thán từ tận đáy lòng.
“Ngài xem, ngay cả đãi ngộ cũng khác.”
Tấn Tư Vũ lườm nàng – Trên đời hóa ra lại có một cô ả mặt dày mày dạn đến thế!
Tiếng bước chân trống trải dừng lại trước một tòa hắn lao nằm sâu dưới lòng đất.
“Gặp ả lần cuối đi.” Tấn Tư Vũ dửng dưng nói, “Lát nữa ả sẽ bị đưa đến đại lao Phố Thành, ngày mai xử chém.”
Nàng lặng thinh không nói, nhìn những hình cụ máu thịt bấy nhầy treo đầy trong gian hắc lao, còn nhiều hơn cả căn ngục tối mà nàng bị giam.
Trên lớp rơm rạ mục rữa trong lao, có một nữ tử áo đen mình đầy thương tích đang nằm úp sấp.
Y phục cô rách nát tả tơi, giữa những vết rách để lộ da thịt xanh tím đỏ bầm, cả một vùng eo máu thịt đỏ lòm, hơi giần giật, lộ ra kinh mạch màu xanh, mà chẳng thấy một tấc da nào – làn da ở nơi đó hình như bị lột sạch.
Còn từ eo nhìn xuống, giữa y phục rách nát, mơ hồ còn thấy một thứ chất lỏng nhầy màu hồng trắng, cho thấy cô đã chịu sự tra tấn vô cùng ác độc mà những tù binh nữ thường phải chịu.
Cô cựa quậy giữa đống rơm rạ, vết máu bê bết trên gương mặt che mờ dung nhan, ngay cả đôi ngươi bừng sáng ngày xưa cũng mất đi vẻ rực rỡ.
Mùi máu tanh nồng ập vào mặt, cảnh tượng này thê thảm chẳng nỡ nhìn.
Tấn Tư Vũ nghe nàng thở dài một hơi rất khẽ.
Lòng hắn căng thẳng.
Rồi hắn nghe nàng hỏi: “Cô ấy đã phạm phải tội gì mà các người lại đối xử với một nữ nhi như thế?”
Giọng điều cực kỳ bất mản, thái độ lại vô cùng xa lại, tựa như phản ứng nên có của một nữ tử lương thiện khi thấy một người dưng phải chịu tội.
Không hề giả bộ hờ hững, cũng không hề có vẻ đau đớn khó giấu khi tận mắt thấy đồng bạn sinh tử nương tựa lẫn nhau rơi vào bất hạnh.
Hắn lại giật mình, sau đó thản nhiên hỏi: “Cô không biết gì sao?”
“Ta biết thì còn hỏi ngài làm gì?” Nàng bực bội lườm hắn.
“Cô mang đao xâm nhập vào phủ đệ của bản vương, ý đồ bất minh, bị bản vương đánh xỉu rồi bắt giữ.” Tấn Tư Vũ lạnh lùng đáp, “Ả vì cứu cô mà dám xâm nhập vào phủ, suýt nữa đã gi3t ch3t bản vương, đây là tội chết.”
Hắn nghiêng đầu nhìn nét mặt nàng, đôi mày nàng chau lại, mịt mờ mà nghi hoặc, không có ý muốn phản bác.
“Nếu là chuyện khác, để tìm kiếm manh mối và chân tướng, ta có thể còn tính đường giữ mạng sống cho ả.” Hắn nheo mắt nhìn cô gái không ra hình người kia, thở dài nói, “Nhưng bây giờ… Nếu cô đã quên hết mọi chuyện thì trọng tội ám sát bản vương sẽ để ả gánh vác một mình… ắt phải chết, không nghi ngờ gì nữa.”
Hắn nói một cách thản nhiên và đầy tiếc nuối, khéo mắt lại hơi liếc xéo sang nàng.
Nàng lặng thinh, dường như đang ngẫm nghĩ nhưng vẫn không định mở miệng nói gì.
“Cô nghĩ kỹ lại đi, hay là còn có ẩn tình gì khác?” Tấn Tư Vũ ân cần khuyên bảo, “Nữ nhân như cô có thể làm được chuyện gì? Chắc hẳn sau lưng cô có người sai khiến, chớ để người ta bán đứng oan uổng, chết mà chẳng có chỗ chôn.”
“Ta cũng thấy vậy.” Cuối cùng nàng cũng mở lời, “Ngài xem, ta không biết võ công lại không có sức lực, nổi điên chui vào vương phủ tường sắt sâm nghiêm ám sát ngài làm gì? Ngài không xử oan cho ta đấy chứ? Hay ngài nhìn lầm người rồi? Nếu ngài xử oan cho ta thì không chừng người này cũng bị xử oan đó, ngài xem có đúng là vậy không?”
“Xử oan cho cô sao?” Tấn Tư Vũ nói, “Trước mắt đã có chứng cứ xác thực, nếu cô muốn lật lại vấn đề thì nhất định phải nói rõ ngọn ngành, bằng không… Có kẻ sẽ phải chết đấy.”
“Ta không nhớ ra… “ Nàng khổ sở ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu.
“… Ta không nhớ gì cả…”
Tấn Tư Vũ nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng.
Nữ tử nhốt trong lao hình như đã bị những câu trò chuyện của hai người đánh thức, bèn chậm rãi ngẩng đầu.
Trông thấy nàng tầm mắt vụt sáng rồi đột nhiên lao bổ lại.
Cô vùng vẫy dường như muốn nói gì, mở miệng cất mất tiếng a a.
Song đầu lưỡi cô hình như đã bị bỏng, không nói nổi một câu vẹn toàn, chỉ biết ra sức với tay qua chấn song bằng sắt, với tới bàn tay nàng.
Xiềng xích nặng nề kéo lê trên mặt đất, kêu vang kinh người, vẽ xuống mặt đất một vệt máu dài đậm dinh dính.
Ánh đèn hiu hắt chiếu lên dung nhan nữ tử, lờ mờ hiện ra gương mặt thanh tú ngăm ngăm đen, hàng mày dài đậm mà tinh anh sắc sảo.
Nàng đột ngột bị Hoa Quỳnh túm tay, đau đớn kêu “a” một tiếng, lùi lại đằng sau, hình như muốn giãy ra, rồi lại sợ tay mình bị thương nên không dám dùng sức, dưới cơn đau nhức nàng rơm rớm nước mắt.
“Hoa Quỳnh!” Tấn Tư Vũ đứng bên cạnh, lạnh lùng quát, “Có nhìn rõ người đứng trước mặt ngươi là ai không? Khai báo cho thành thật thì còn có đường sống!”
Hoa Quỳnh hung hãn nhổ “phì” một ngụm nước bọt nhuốm máu xuống mặt đất, lại cầm lấy tay nàng, hàng lệ tuôn rơi.
Nước mắt chầm chậm rơi xuống từ gương mặt, hòa lẫn với máu tươi chảy ròng ròng, dần dần hóa thành màu hồng nhạt, nhỏ xuống mu bàn tay nàng.
Nàng cúi đầu nhìn, có vẻ không đành lòng.
Hoa Quỳnh hình như muốn nói với nàng điều gì đó song thủy chung vẫn chẳng thốt nên lời, chỉ túm chặt lấy cổ tay nàng, đáy mắt lóe lên tia sáng hi vọng và bi phẫn, hoài công cất tiếng “a” từ khuôn miệng tàn tạ.
Máu thịt bầy nhầy cứ thế quay cuồng, khiến người ta thấy mà cõi lòng căng thẳng.
Nàng đột ngột quay đầu, nhìn sang Tấn Tư Vũ.
Tấn Tư Vũ nhìn nàng chòng chọc, ánh mắt thu hẹp như mũi kim.
“Ta chịu hết nổi rồi…” Nàng lẩm bẩm, “Cô ấy mắc tội gì lớn mà phải đày đọa đến thế này? Thật là đáng thương… Dù ta chẳng còn nhớ gì nữa, nhưng ngài nói cô ấy đến vì ta, nên ta phải cầu xin cho cô ấy – cho cô ấy ra đi thanh thản đi, cái kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này khiến người ta nhìn mà không chịu nổi…”
“Còn có chuyện khó chịu hơn.” Tấn Tư Vũ thản nhiên nói, “Ngày mai ả sẽ phải chịu hình phạt lăng trì.”
Nàng ngây ra tại chỗ, ngoái đầu lại nhìn Hoa Quỳnh, ngơ ngác nói: “Vậy vì sao ta lại không bị…”
“Cô chẳng qua chỉ đeo đau bước vào vương phủ, cũng không thật sự gây ra chuyện gì.” Tấn Tư Vũ nói, “Nhưng ả lại đinh ninh rằng cô đã bị ta giết, trà trộn vào bên cạnh ta, suýt nữa đã giết chết ta, thế nên…” Hắn mỉm cười mỉa mai mà ác độc, “Cũng có nghĩa là ả chết vì cô.”
Nàng giật mình, Hoa Quỳnh đằng sau cất lên những tiếng “a”, tiếng kêu tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng lại siết chắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt tha thiết, tuy miệng nói chẳng nên lời song cũng khiến người ta nhận ra sự khích lệ và gửi gắm ẩn chứa bên trong.
Ngọn đèn tàn trong lao vắng, máu thịt vương vãi khắp nơi, cô gái nhìn nàng cách một tầng lao, đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt thảm thiết nhất.
Có một bầu không khí nặng nề đè nén, ép người ta đến gần như ngạt thở.
Nước mắt của Hoa Quỳnh rơi trên tay nàng như sợi chỉ đứt đoạn, song cô vẫn gắng gượng nở một nụ cười can đảm với nàng.
Nụ cười ấy lay chuyển dưới ánh đèn, lại đẹp rực rỡ tựa như có ánh sáng phản chiếu.
Một cô gái kiên cường đến thế, lại rơi vào cảnh ngộ bi thảm như thé, gặp phải kết cục khiến người ta không thể chịu đựng như thế…
Thân thể nàng run lên.
Tấn Tư Vũ lập tức tiến lên một bước, đỡ lấy nàng, ôn nhu hỏi: “Cô… định nói gì?”
Chạm tay vào lại cảm thấy thân hình nàng mềm nhũn một cách kỳ quặc, vội vàng cúi đầu xem thì thấy sắc mặt nàng tái trắng, vầng trán túa mồ hôi lạnh, vậy mà đã ngất xỉu.
Tấn Tư Vũ ngay ra tại chỗ, hết nhìn Hoa Quỳnh lại nhìn sang nàng, đáy lòng bỗng chốc rối như tơ vò, không biết là thất vọng, là may mắn, là nghi hoặc hay là một cảm giác khác.
Nhưng đưa tay ra bắt mạch ngón tay cảm nhận được sự hỗn loạn trào dâng, cho thấy vết thương ngầm vẫn còn âm ỉ trong người, nàng ngất đi cũng hoàn toàn hợp lí, có thể kiên trì đến tận bây giờ đã là kỳ tích.
Có điều… Ngất thật là đúng lúc quá đi…
Tấn Tư Vũ nở một nụ cười khổ, lại bế nàng lên, cảm nhận được mồ hôi lạnh của nàng thấm ướt y phục, trong lòng gợn lên cảm giác thương xót mơ hồ.
Nữ tử đằng sau dường như muốn nói câu gì, nhưng hắn đã vung ống tay áo, ra hiệu cho cô im lặng.
Hắn bế nàng ra bên ngoài, có thị vệ thoắt cái đã tới gần, khom người nghe lệnh.
Hắn dặn dò: “Đây là trọng phạm, coi chừng lúc diễu phố có người cướp tù nhân.
Chớ mang ả ra ngoài vào ban ngày, đợi đến canh hai tối nay tống vào xe tù, chở đến đại lao của quan nha Phổ Thành.”
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, hắn ôm nàng trở lại gian tĩnh thất bí ẩn đó.
Nàng vẫn chưa tỉnh lại, đôi mày khe khẽ nhíu.
Tấn Tư Vũ ra lệnh cho thị nữ đi sắc thuốc, còn mình thì ngồi lại bên cạnh nàng.
Nàng đã tỉnh một lần, mơ mơ màng màng uống thuốc rồi lại rơi vào cơn mê, ngủ cũng không được yên ổn, mí mắt chớp nhè nhẹ, cho thấy nàng đang đắm chìm trong một giấc mơ không đẹp cho lắm.
Tấn Tư Vũ đột ngột đứng dậy, đưa tay kéo lớp màn trướng dày cộp xuống, ngăn những tia sáng cuối cùng ở bên ngoài.
Thế rồi hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa ngón tay ôn nhu vuốt ve hàng mày nàng.
Dường như nàng cảm thấy dễ chịu, bèn nhẹ nhàng “ưm” một tiếng.
Hắn cười cười, rồi bỗng dịu giọng hỏi: “Cô là ai?”
Nàng rên khẽ, lẩm bẩm gì đó trên môi, nhưng lại không nghe ra là đang nói gì.
Hắn ngả đầu lại gần để nghe, nhưng vẫn chỉ nghe được những từ ngữ mơ hồ, đành phải thất vọng đứng lên.
Thân thể vừa nghiêng, đôi môi nàng đã chạm vào thái dương hắn.
Tựa như tình cờ bắt gặp cảm giác mềm mại kinh tâm động phách, hương thơm nơi bờ môi nhàn nhạt mềm mại; như trăm hoa bỗng nở bừng rực rỡ giữa ngày đông buốt giá của phương Bắc, đẹp hơn cả hoa xuân.
Hắn cứng đờ tại chỗ, mất một lúc mới từ từ đứng thẳng dậy.
Cảm giác mềm mai thấu xương này dường như vẫn còn vương vấn trên thái dương, mang theo hơi ẩm mê người, rồi chầm chậm khô đi trên da thịt, khiến vùng da thịt ấy hơn căng lên, giống như tâm tình ai đó vào lúc này không muốn cho người ta biết.
Nhưng ánh mắt hắn lập tức nhạt đi, hắn ngồi ngay ngắn lại ngắm nhìn nàng.
Hình như nàng mơ thấy chuyện gì vui lắm, nên mới nở một nụ cười hiếm gặp.
Nụ cười của nàng bắt đầu từ môi, rồi lan đến khóe mắt như một gợn sóng; cả gương mặt đều sống động mà rực rỡ, thanh diễm xán lạn như ngọc.
Không biết khi đôi mắt kia mở ra, một nụ cười như thế sẽ điên đảo chúng sinh đến nhường nào?
Ai đó đã từng nói, khi người ta cười thì chính là lúc lòng cảnh giác lơi lỏng nhất.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “… Cô mơ thấy ai?”
Nàng “ừm” một tiếng, bỗng dưng xoay người lại, ôm lấy cánh tay hắn đang chống bên mép giường, áp mặt lên cọ cọ rồi nằm im.
Tấn Tư Vũ dở khóc dở cười nhìn nàng đem bám lấy mình, không hề biết ngượng.
Hình như nàng luôn thiếu cảm giác an toán, thích nắm chặt thứ gì đó mà đi vào giấc ngủ.
Hắn định rút tay ra, nàng lại càng bám chặt hơn, khiến hắn chẳng những không tài nào cựa quậy mà còn không thể quay đầu lại, dùng một tư thế gượng gạo để nói chuyện.
Tấn Tư Vũ hoàn toàn có thể tung cước đá bay nàng ra không chút khách khí giống như hôm qua, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không hề động thủ.
Hắn bỗng dưng cảm thấy mình cũng hơi uể oải, giao tiếp với nữ tử này đúng là một việc rất mệt mỏi.
Hắn ngáp nhẹ một hơi, tiện thể nằm lại một bên trên giường rộng rãi của nàng, kéo nửa tấm chăn của nàng sang, rồi ngủ thiếp đi thật.
Trầm hương trong phòng nhàn nhạt lan tỏa, mù hương này có phần đặc biệt, nếu ngửi lâu sẽ khiến người ta ngày càng mê man không tỉnh táo.
Khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, tiếng chuông báo giờ cơm đằng xa đánh thức cả hai người.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh sau giấc chiêm bao, khi ý thức lộn xộn nhất.
Nàng khe khẽ chuyển mình, vẫn còn dây dưa với tấm chăn.
Hắn mở mắt, không hề cựa quậy, tầm nhìn sáng tỏ.
Giữa ánh đèn nhàn nhạt đằng xa hòa trong làn khói phơ phất, hắn bỗng dưng mở miệng,