Bệ hạ lại chọc giận nương nương.
Nhìn bệ hạ tìm mọi cách ân cần
với Hoàng Hậu, nương nương lại đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng, người hầu
hạ ở Tê Phượng cung đều nghĩ như thế.
Những chuyện như này, trước lạ sau quen, đã thấy nhiều lần nên các nàng cũng đã quen rồi.
Từ lúc bắt đầu thì ngạc nhiên đến kinh hãi, còn bây giờ, các nàng đã có
thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nghe không thấy. Chỉ là nhịn không
được nên tò mò muốn hóng bát quái một chút, sôi nổi ngầm suy đoán, rốt
cuộc bệ hạ đã làm cái gì?
Tuy rằng Tiết Tĩnh Xu lạnh mặt, nhưng
vành tai vẫn luôn đỏ, hai mắt cũng không dám đối diện với Hoàng Đế. Nàng còn chưa thoát khỏi cảm giác thẹn thùng của tối hôm qua.
Hoàng
Đế khi này khi khác như hai người khác nhau, nàng cũng biết điều này,
cũng đã sớm quen với vẻ không đứng đắn của hắn. Nhưng hắn lại lần lượt
phá vỡ giới hạn của nàng, vậy mà hiện tại, hiện tại hắn còn làm ra được
loại chuyện như vậy.....
Nàng thầm nghĩ trong lòng, cả người
không khỏi khô nóng, vẻ đỏ ửng lan đến trên mặt. Nàng đẩy khay bánh mà
Hoàng Đế mang đến, đôi mắt long lanh ánh nước trừng mắt liếc hắn một
cái, đứng dậy trở lại nội điện.
Ngực còn cảm giác sưng to tê dại, đặc biệt hai điểm mảnh mai kia, có lẽ là đêm qua bị Hoàng Đế mút vào
đến rách da, rõ ràng là nàng đã van xin hắn như vậy, lại còn bị hắn khi
dễ nhiều thêm.
Hoàng Đế lấy cớ dò đường cho hai hoàng nhi mà làm
ra chuyện này với nàng, sau này khi sinh hoàng nhi ra, làm sao nàng còn
dám nhìn thẳng vào bọn trẻ khi cho chúng nó bú sữa đây?
Hoàng Đế phất tay cho đám người hầu hạ đều ra ngoài điện, không nhanh không chậm đi theo nàng tiến vào.
Tiết Tĩnh Xu làm như không phát hiện hắn cũng vào, trên tay đang nàng thêu áo lót cho hoàng nhi trong bụng.
Hoàng Đế lại gần ngồi phía sau Hoàng Hậu, duỗi tay ra ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của nàng.
Tiết Tĩnh Xu khẽ run lên. Từ khi mang thai nàng cảm thấy thân thể mình mẫn
cảm hơn trước rất nhiều, Hoàng Đế tùy ý đụng chạm vuốt ve là có thể
khiến nàng rùng mình.
Hoàng Đế gác cằm trên vai nàng, sườn mặt cọ cọ sườn mặt mịn màng căng mượt của Tiết Tĩnh Xu, giọng nói trầm thấp:
"Mạn Mạn còn không chịu tha thứ cho ta sao?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Khi Bệ hạ nói lời này sao không nghĩ tới hành động tối hôm qua vậy?"
Hoàng Đế sảng khoái nói: "Đêm qua là ta sai, nhưng mà, nếu quay lại một lần ta chỉ sợ là mình vẫn không kìm chế được."
"Chàng --" Tiết Tĩnh Xu chán nản, buông áo lót xuống, xoay người trừng mắt hắn.
Hoàng Đế hôn lên đôi môi hơi xưng đỏ của nàng, nói: "Mạn mạn quyến rũ như
vậy, lại không hề phòng bị mà nằm ở dưới thân ta, kêu ta kìm nén thế nào đây."
Tiết Tĩnh Xu cả giận: "Ta không phòng bị với bệ hạ đều là vì tin tưởng vào ngài, nào biết bệ hạ sẽ làm ra chuyện này?!"
Hoàng Đế nói: "Mạn Mạn đúng thật là nên tức giận, nhưng hiện giờ sai cũng sai rồi, nàng cũng phải cho ta một cơ hội chuộc lỗi đi mà."
Tiết
Tĩnh Xu chớp chớp đôi mi nhìn hắn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, tiến lại cắn một cái lên khóe miệng của Hoàng Đế.
Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, nhưng không có đẩy nàng ra.
Tiết Tĩnh Xu lui lại một bước, nhìn khóe miệng hắn bị chính mình cắn ra một
dấu răng nhỏ nhỏ, đã có vài phần đắc ý, lại cảm thấy mình có chút trẻ
con quá mức.
Có đôi khi, nàng cũng cảm thấy từ khi mình mang thai tới nay tính nết thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khi đối mặt với Hoàng
Đế đã không có suy tính cẩn thận như trước kia, càng thêm tùy hứng hơn.
Hoàng Đế sờ khóe miệng, hỏi: "Như vậy Mạn mạn đã hết giận rồi phải không?"
Tiết Tĩnh Xu lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Hoàng Đế làm nàng đau, nàng cũng làm Hoàng Đế bị đau xem như đồng cảm với mình.
Vì thế, mấy ngày nay Hoàng Đế đem khóe miệng đi rêu rao khắp nơi, đến cả
văn võ bá quan trong triều đình cùng với các cung nhân hầu hạ trong cung nhìn thấy, cả đám muốn nói lại thôi, thần sắc phức tạp. (-_-!!!)
Mà đây là tình thú giữa Hoàng Đế và Hoàng Hậu, sao lại đến lượt người ngoài như bọn họ xen vào?
Lại qua mấy ngày, An Thân Vương đại hôn.
Chính phi và Trắc phi vào cửa cùng ngày, điều này trước đây không phải chưa
thấy, nhưng mười mấy năm qua cũng chỉ thấy có một lần này thôi.
Không ít người đều chờ xem náo nhiệt, chuyện Chính phi và Trắc phi của An
Thân Vương không hòa thuận, người trong thành đều có nghe thấy. Hơn nữa
nghe nói hình như vị Vương gia này thích Trắc phi nhiều hơn Chính phi,
chỉ là ngại với áp lực của trưởng bối nên mới không thể không cưới biểu
muội làm Chính phi.
Bọn họ còn nghe nói hai vị nương nương này
đều không phải là đèn cạn dầu, chỉ sợ sau này phủ An Thân Vương sẽ "náo
nhiệt" vô cùng.
Quả nhiên, ngày thứ hai sau đại hôn liền có tin tức truyền đến trong cung.
Đêm đại hôn đó, theo lý thuyết An Thân Vương hẳn là phải an nghỉ ở trong
viện của Chính phi, nhưng đến nửa đêm tiểu nha hoàn bên cạnh Trắc phi
tới cầu kiến, nói nương nương đau bụng khó chịu, thỉnh Thân vương đi qua nhìn một chút.
An Thân Vương này vừa đi liền không trở về, lại
là trực tiếp nghỉ ở chỗ đó. Nghe nói An Vương phi tính tình ngang ngạnh, lập tức quăng hết những vật dụng bài trí trong phòng, lại cầm roi da
muốn đến viện của Trắc phi tính sổ, được hạ nhân hầu hạ bên cạnh khuyên
can mãi mới ngăn lại được.
Lúc mày, Tiết Tĩnh Xu và Đoan Thái phi đều ở trong cung Thái Hoàng Thái Hậu, chờ người mới tiến cung kính trà.
Nghe nói tin tức này, Thái Hoàng Thái Hậu liền nhịn không được nhíu mày lại.
Bà biết hai nha đầu mà bà chỉ hôn cho An Thân vương đều không phải là loại người ngoan ngoãn an phận, lại không nghĩ ngay buổi tối đầu tiên đã náo loạn thành bộ dáng này.
Sắc mặt Đoan Thái phi cũng rất khó coi,
vốn dĩ bà đã không thích Tiết Tĩnh Viện, nghe nói nàng ta dùng thủ đoạn
như vậy, nửa đêm dụ dỗ nhi tử mình qua đó, trong lòng càng thêm khinh
thường nàng ta. Nếu không phải ngại nàng ta là biểu muội của Hoàng Hậu, e rằng đã lập tức đã nói hết những bất mãn của mình ra ngoài.
Còn
về An Vương phi, bà thấy nàng ta không đủ bản lĩnh. Trong đêm thành thân đã náo loạn như vậy, nào có phong thái đoan trang mà Vương phi nên có?
Vô duyên vô cớ để người ta nhìn rồi chê cười.
Chỉ có Tiết Tĩnh Xu cúi đầu uống trà, khóe miệng mỉm cười, không có biểu tình gì khác.
Không bao lâu sau, An Thân Vương dẫn theo An Vương phi tiến cung. Còn về trắc phi của An Vương cũng không được coi là con dâu chính thức của hoàng
gia, không có tư cách vào cung kính trà.
Tối hôm qua là đêm động
phòng hoa chúc của An Thân Vương, vốn nên là chuyện vui mới đúng, hắn
lại cưới hai vị nương tử xinh đẹp có tiếng, càng là song hỷ lâm môn mới
phải. Nhưng nhìn sắc mặt của hắn lại không phải như vậy. Vào đại điện,
thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu và Đoan Thái phi,
từ đầu đến cuối hắn cũng không nói nửa câu với An Vương phi Tiếu An Trà bên cạnh.
Trong lòng Tiếu An Trà vừa ủy khuất lại tức giận, nàng nhớ rõ trước kia Bát
biểu ca đối xử với nàng rất tốt, sai hiện tại lại đối xử với nàng như
vậy?
Nàng ta lại không biết, là một người nam nhân nhưng hắn phải cưới nữ nhân mà mình không muốn cưới, đối với nam nhân mà nói thì đó là một loại sỉ nhục.
Trước khi thành thân, đối với An Thân vương
thì Tiếu An Trà cũng xem như bộ dáng xinh đẹp, tính cách cũng coi như
đáng yêu. Tuy rằng có vài phần kiêu căng, nhưng còn có thể nhẫn nại chịu đựng biểu muội. Nhưng sau khi thành thân, nàng ta đối với An Thân Vương cũng chỉ là một Vương phi không hợp tâm ý hắn mà thôi.
Hai người hành lễ xong, lại đi kính trà, Thái Hoàng Thái Hậu ban ngồi cho bọn họ.
Đoan Thái phi làm bà bà(*), hôm nay cho dù là Thái Hoàng Thái Hậu cũng sẽ
không cướp đi nổi bật của bà, bởi vậy bà mở miệng dạy bảo trước, nói:
"Hai người các ngươi đã làm phu thê của nhau, về sau nên nâng đỡ lẫn
nhau, yêu kính nhau mới phải, những chuyện hoang đường như vậy, không
nên lại có lần thứ hai."
(*) Mẹ chồng.An Thân Vương không thể không gật đầu, miệng cũng vâng dạ.
Tiếu An Trà cũng gật đầu, nhưng lại mang theo vài phần ủy khuất nói: "Mẫu phi, tối hôm qua --"
Đoan Thái phi cắt ngang lời nàng: "Chuyện tối hôm qua ta đã biết. An Thân
Vương và Trắc phi không đúng, nhưng ngươi thân là Vương phi, cũng không
nên quăng ngã đập đánh như vậy, còn ra thể thống gì?"
Tiếu An Trà nghẹn họng, rất không cam lòng mà cúi đầu. Nàng cảm thấy từ khi thành
thân, Bát biểu ca không ngừng thay đổi, mà Thái phi nương nương luôn
luôn hiền hòa dễ gần với nàng cũng không còn hiền lành như trước.
Thái Hoàng Thái Hậu đành lên tiếng giảng hòa: "Đoan phi không nên quá mức
nghiêm khắc, đều là tiểu hài tử, cãi nhau ầm ĩ cũng giống tiểu hài tử mà thôi, không thể tránh được. Chờ khi ba người bọn chúng hòa hợp thì tốt
rồi."
Đoan Thái phi thở dài, nói: "Con rất hâm mộ Thái Hoàng Thái Hậu, có một cháu dâu tốt như Hoàng Hậu vậy."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng cười, nói: "Đoan mẫu phi nói vậy khiến con rất thương tâm nha, con là cháu dâu của Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ không phải cũng là
con dâu của mẫu phi hay sao?"
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy cười rộ lên, kéo tay Tiết Tĩnh Xu qua thân mật mà vỗ vỗ.
Đoan Thái phi cũng cười, nhưng lời Tiết Tĩnh Xu nói bà không dám đáp lại.
Tuy rằng Hoàng Đế và Hoàng Hậu đều gọi bà một tiếng mẫu phi, nhưng bà
lại không thể không biết tự lượng sức mình mà thật sự xem mình trở thành mẫu thân của Hoàng Đế, bà bà của Hoàng Hậu.
Vốn là vai chính nhưng hai người cứ như vậy mà bị quên lãng ở một bên, ba người ở chỗ đó vừa nói vừa cười.
An Thân Vương thì không sao cả, vừa uống trà, ánh mắt hắn khó phát hiện nhìn về một hướng.
Tiếu An Trà thì thầm hận đến cắn răng nghiến lợi.
Chờ khi An Thân vương cùng An Vương phi cáo lui, không bao lâu sau, Tiết Tĩnh Xu cũng trở về Tê Phượng cung.
Thời gian đã là giữa trưa, cung nữ tiến lên xin chỉ thị nàng có muốn truyền thiện hay không.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Bệ hạ có đến dùng bữa không?"
Cung nữ vì đề phòng nàng sẽ hỏi điều này nên đã sớm tìm hiểu rõ ràng, lúc
này vội nói: "Còn chưa dùng, mới vừa rồi có công công ở Sùng Đức điện
tới truyền lời, nói hôm nay bệ hạ bận rộn chính vụ, thỉnh nương nương
không cần chờ người."
Tiết Tĩnh Xu liền nói: "Bãi giá ngoại đình, bãi thiện ở Sùng Đức điện đi, ta muốn dùng cơm trưa với bệ hạ."
Nếu là thời kỳ của tiên đế, nữ tử hậu cung muốn đi ngoại đình thì nhất định trước tiên phải hỏi qua Hoàng Đế. Nhưng khi tới lượt Tiết Tĩnh Xu, hiển nhiên là không cần tuân thủ quy củ này.
Từ lâu bọn người hầu hạ đã quen, không dám hỏi nhiều một câu, vội phân phó đi xuống chuẩn bị.
Hoàng Đế mới vừa buông một phần tấu chương xuống, xoa nhẹ ấn đường, liền nghe được giọng nói của Hoàng Hậu: "Bệ hạ bận rộn chính vụ cũng không nên
chậm trễ dùng bữa, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi."
Hoàng Đế lập tức mở mắt ra, đứng dậy đỡ nàng, Tiết Tĩnh Xu rất tự nhiên mà đặt tay mình vào tay hắn.
Hoàng Đế đỡ nàng ngồi xuống giường: "Sao hôm nay Mạn Mạn lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?"
Tiết Tĩnh Xu dựa vào trong lồng ngực hắn, nghiêng đầu mỉm cười liếc hắn một
cái: "Bệ hạ không đến, sao thiếp có thể một mình dùng cơm chiều được."
Hoàng Đế ngẩn ra, không phải Hoàng Hậu chưa từng đến tìm hắn, nhưng mà nàng chủ động nói lời thân mật như vậy thì rất hiếm thấy.
Hắn hôn lên tóc Tiết Tĩnh Xu, nhịn không được hỏi: "Mạn mạn làm sao vậy?"
Tiết Tĩnh Xu ngửa đầu, hôn lên môi hắn một cái: "Trong lòng thiếp cao hứng,
muốn đến xem Bệ hạ, muốn cùng chàng dùng bữa, muốn gần gũi với chàng,
như vậy không được sao?"
Hoàng Đế lập tức hôn lại nàng, hai người triền miên hôn nhau một hồi lâu mới buông ra, đều có hơi thở dốc.
"Được, Mạn Mạn muốn như thế nào cũng đều được."