Sau khi Hoàng Đế tỉnh lại thì vô cùng bận rộn, vì chưa qua tuần thất[1]
của Thái Hoàng Thái Hậu nên không dễ xử trí An Thân Vương, tạm thời chỉ
giam lỏng hắn trong phủ.
[1] Ngày thứ 7 sau khi con người mất
đi được gọi là "đầu thất". Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một "tuần thất". Vào đêm của
ngày đầu thất là thời khắc đầu tiên linh hồn được trở về dương gian sau
khi qua đời, người nhà cần chú ý là giữ tâm thái tưởng nhớ tới người
chết và đừng vì những chuyện nhỏ trong gia đình dẫn tới mâu thuẫn to
tiếng, cãi cọ. Bởi vì làm vậy sẽ khiến linh hồn người chết thấy đau
lòng, tiếc nuối, lưu luyến cõi hồng trần mà không muốn rời đi.Nhưng đối với đồng phạm của An Thân Vương, Hoàng Đế cũng không có bất kỳ cố
kỵ nào, giải quyết nhanh chóng dứt khoát[2], nên tước mũ ô sa thì tước
mũ ô sa, nên xét nhà thì xét nhà, nên tống vào ngục thì tống vào ngục.
[2] Câu gốc "dao sắt chặt đay rối" (快刀斬亂麻).Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu vậy mà
cũng bị liên lụy. Không chỉ có đại phòng Tiết gia đã phân ra ngoài bị
biếm làm thứ dân, trục xuất cả nhà ra khỏi kinh thành, mà ngay cả phủ
Thừa Ân công, lão công Thừa Ân công và Tiết lão thái gia đều bị Hoàng Đế răn dạy, phạt một năm bổng lộc, lại hạ lệnh cưỡng chế ở trong nhà đóng
cửa ăn năn. Hắn cũng không nói thời hạn chịu phạt là bao lâu, e là phải
chờ đến khi nào Hoàng Đế nhớ đến bọn họ thì mới có thể được khai ân.
Ngược lại, không ít người nhờ vậy mà cũng hiểu ra không ít, trước kia Tiết
gia đối xử rất lạnh nhạt vô tình với Hoàng Hậu nương nương, để mặc nàng ở ngoài thành hơn mười năm mà chẳng quan tâm. Hiện tại có lẽ nương nương
đối với Tiết gia cũng không có nhiều tình nghĩa, nếu không, khi bệ hạ
trách phạt nhà mẹ đẻ của nàng, sao lại không thấy nương nương ra mặt cầu tình?
Nhưng suy cho cùng, vì có nương nương ở hậu cung trấn thủ, nên hình phạt mà Tiết gia phải chịu so với một đám tội thần ngoài kia
thì xem như còn nhẹ.
Sau khi thánh chỉ được ban hạ, mẫu thân Tần
thị của Tiết Tĩnh Xu từng muốn cầu kiến nàng, bị Tiết Tĩnh Xu lấy cớ
thân thể không khoẻ nên từ chối.
Một khoảng thời gian không lâu sau, Tiết gia cũng đã vượt qua sóng gió.
------
Chớp mắt một cái đã sắp đến tết, một năm nay, toàn bộ kinh thành đều ảm đạm, trong hoàng cung tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu ngồi đối diện nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên, lại ôm nhau ở một chỗ đón giao thừa.
Hai người vuốt bụng Tiết Tĩnh Xu, khoảng thời gian trước đó hài tử trong
bụng nháo rất lợi hại, tay đấm chân đá không khách khí chút nào, hiện
giờ tựa hồ như đã văn nhã một ít, nhưng đôi khi bọn chúng ở trong bụng
nương mà đá một cái chân hay duỗi cái eo, để cha mẹ bên ngoài biết động
tĩnh của mình.
Tiết Tĩnh Xu dựa vào trong lòng Hoàng Đế, nói:
"Năm trước thiếp với bệ hạ cách biệt mỗi người đón giao thừa, năm nay
thiếp và chàng được đón giao thừa với nhau, chờ đến sang năm, lại là một nhà bốn người chúng ta đón giao thừa cùng nhau rồi."
Hoàng Đế gật đầu, hôn lên vành tai Tiết Tĩnh Xu, nói: "Đây đều là công lao của Mạn Mạn."
Tiết Tĩnh Xu cười cười, ngửa đầu lên cắn vào cằm hắn một cái, đảo mắt nhìn
ra bên ngoài thấy hàng đèn lồng màu trắng treo dưới mái hiên, ý cười dần dần nhạt đi, lại có chút phiền muộn: "Bệ hạ, hiện tại Hoàng tổ mẫu đã
đến chỗ nào rồi?"
Hoàng Đế cọ cọ cái trán của nàng, nói: "Chắc
chắn là đang cùng phụ hoàng và Hoàng tổ phụ đón giao thừa, nói không
chừng, lão nhân gia bà cũng đang nhớ ta và Mạn Mạn."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng thở dài: "Chỉ hy vọng như thế."
-----
Năm sau, thi hài Thái Hoàng Thái Hậu được đưa đến hoàng lăng.
Tiết Tĩnh Xu biết Hoàng Đế muốn ra tay chuẩn bị xử trí An Thân Vương. Nàng
nhớ tới mấy hôm nay Liễu Nhi thường xuyên thất thần, liền tìm thời cơ
hỏi hắn: "Bệ hạ muốn xử trí An Vương thế nào, còn cả đám người bên cạnh
hắn nữa?"
Hoàng Đế: "Chuyện của Lão Bát đã có tiền lệ. Huống hồ,
không phải hắn ngầm lén lút trao đổi thư từ qua lại với lão Đại hay sao? Một khi đã như vậy, ta sẽ tiễn hắn một đoạn, để hắn đoàn tụ với lão Đại đi."
"Còn thị vệ bên cạnh hắn, có phải cũng sẽ đi cùng không?"
Nghe Tiết Tĩnh Xu hỏi cái này, Hoàng Đế không trả lời ngay.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Làm sao vậy?"
Hoàng Đế ôm nàng qua, nói: "Hẳn là nàng cũng đoán được, ta có cài người vào bên cạnh An Vương."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày, hỏi: "Chẳng lẽ người nọ chính là ca ca của Liễu Nhi?"
Hoàng Đế lắc đầu: "Không phải hắn."
"Vậy......"
"Nhưng ta có nghe cơ sở ngầm kia hồi báo lại. Từng có một lần, hắn bị thị vệ
kia bắt được dấu vết, cho rằng sự việc đã bị bại lộ, lại không dự đoán
được thị vệ kia sẽ thả hắn đi. Ta nghĩ, chuyện này cũng đủ để hắn lấy
công chuộc tội."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu rất vui mừng: "Vậy thì quá tốt rồi."
Hoàng Đế gật đầu.
Khi Tiết Tĩnh Xu nói tin tức này cho Liễu Nhi biết, tất nhiên nàng ấy cũng vui mừng đến phát khóc.
Không lâu sau đó, An Thân Vương
bị lưu đày.
Đoan Thái phi cũng bị đưa đến chùa của hoàng gia lập nên, để tóc tu hành, cầu phúc cho Tiên đế và Thái Hoàng Thái Hậu.
Trong hậu cung càng thêm ảm đạm hơn, có đôi khi, sáng sớm sau khi Tiết Tĩnh
Xu tiễn Hoàng Đế đi, vẫn còn thói quen muốn bãi giá đến Trường Nhạc
Cung, đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Lời nói đã đến bên miệng, mới nhớ lại tới lão nhân gia đã không còn nữa. Nàng lại thở dài, để cung nhân
đỡ thân thể nặng nề của mình ngồi lại giường nệm, suy nghĩ đến xuất
thần.
Bụng nàng đã hơn tám tháng, nghe thái y nói, thời gian song thai sinh ra sẽ sớm hơn một chút so với đơn thai. Bởi vậy, mấy ngày này toàn bộ người ở Tê Phượng Cung đều căng thẳng, nơm nớp lo sợ mà vây
quanh ở bên cạnh nàng, sợ sẽ có sai lầm nào đó.
Tiết Tĩnh Xu cũng không muốn mạo hiểm, gần đây bên cạnh nàng luôn để nhiều người vây
quanh hầu hạ. Dù có nhiều người như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy thưa
thớt quạnh quẽ hơn.
Mấy ngày nay, sau khi Hoàng Đế hạ triều cũng luôn tận lực tới bồi nàng.
Hôm nay, Hoàng Đế mang đến một tin tức, An Thân Vương trên đường lưu đày đã bị người cướp đi.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu căng thẳng, vội hỏi nói: "Là ai? Hay là những người đó còn chưa từ bỏ ý định?"
Hoàng Đế vỗ vỗ tay nàng trấn an, thuật lại hết từng chuyện cho nàng biết.
Thì ra người cướp An Thân Vương đi chính là ca ca của Liễu Nhi – Liễu Nghị.
Sở dĩ lúc trước An Thân Vương tin tưởng Liễu Nghị như vậy, đều là vì khi
ngoại tổ phụ của hắn bồi dưỡng thị vệ đã hạ dược với bọn họ, mượn dược
này để khống chế người khác bán mạng cho mình.
Khi đưa Liễu Nghị đến chỗ An Thân Vương, ngoại tổ phụ hắn cũng đưa giải dược cho hắn.
Trên đường An Vương lưu đày mới biết được hành động kia của Liễu Nghị chẳng
khác gì đã phản bội hắn, Liễu Nghi trà trộn vào đoàn người lưu đày muốn
tìm giải dược trên người hắn, nên hắn đã nuốt giải dược vào bụng.
Liễu nghị không nói hai lời liền trói hắn đi, lấy máu làm dược, lại giấu An
Thân Vương ở ngoài thành, định lấy máu hắn làm giải dược lâu dài, khi
nào giải xong mới vào cung thỉnh tội với Hoàng Đế.
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy nhíu mày: "Bệ hạ định xử trí hắn thế nào?"
Hoàng Đế vuốt ve bụng nàng, mặt không chút biểu tình, nói: "Hắn nói, chỉ cần
không ngăn cản hắn gặp mặt muội muội thì tùy ta xử trí. Nhưng vì sao ta
phải để hắn được như ý? Dù sao Lão Bát cũng là hoàng tử long tôn, sao có thể để hắn dùng như "ấm sắc thuốc" vậy? Nếu hắn đã dám cả gan làm loạn, vậy sau này cũng đừng mong gặp lại muội muội."
"Vậy còn An Thân Vương? Bệ hạ không chuẩn bị giải cứu hắn ra hay sao?"
"An Thân Vương thế nào?" Vẻ mặt Hoàng Đế vô tội: "Không phải lão Bát đang
trên đường lưu đày sao? Sao lại yêu cầu ta tới giải cứu."
Tiết
Tĩnh Xu không khỏi nghẹn lời, nghe được lý do đường hoàng vừa rồi của
Hoàng Đế, nàng còn tưởng rằng trong lòng hắn thật sự có vài phần coi
trọng huynh đệ là An Thân Vương này, cho nên muốn trừng phạt Liễu Nghị
như vậy. Hiện giờ xem ra, có chỗ nào là hắn vì An Thân Vương đâu, rõ
ràng hắn chỉ muốn giở trò xem kịch, biết Liễu Nghị coi trọng Liễu Nhi,
nên cố tình không cho huynh muội người ta gặp mặt thôi.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tính tình bệ hạ như vậy, cũng không thể để hoàng nhi học theo được."
Hoàng Đế cúi đầu nhìn bụng nàng, ở chỗ hắn tự cho là mông của hoàng nhi mà
búng búng vài phát, nói: "Phẩm tính của ta tốt đẹp như vậy, nếu hoàng
nhi không học theo, chẳng phải đã phí phạm của trời à?"
Tiết Tĩnh Xu đang muốn chọc chọc da mặt dày của hắn, lại cảm thấy đột nhiên trong bụng nổi lên một trận co rút đau đớn, không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
Hoàng Đế còn tưởng rằng tại mình làm đau nàng, liền nghe Tiết Tĩnh Xu nói:
"Bệ hạ mau đi thỉnh Thái y tới đi, hình như hoàng nhi sắp, sắp chào
đời......"