Bên trong Sùng Đức điện đang rối loạn, tiểu Hoàng tử quả thật khóc
đến thảm thiết, bà vú, bà tử, nội giám toàn bộ đều xông vào, thấy Hoàng
Đế đang ngồi xổm bên cạnh giường, lại không dám đi qua.
Hoàng Đế
khụ khụ, đứng dậy phất ống tay áo, nói: "Trẫm thấy có lẽ Hoàng nhi cảm
thấy buồn chán, Đức Lộc, ngươi tới ôm hắn đi ra bên ngoài một chút."
"Vâng." Đức công công tiến lên, dè dặt ôm lấy tiểu Hoàng tử, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng, nước mũi thổi như bong bóng, không khỏi đau lòng,
thấp giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tiểu tổ tông đừng khóc, đang tốt sao lại
đột nhiên mất hứng rồi, đừng khóc nha..."
Hoàng Đế như ra vẻ
không có việc gì, đến phía sau ngự án tiếp tục phê sổ con, lỗ tai không
tự chủ nhúc nhích, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Ngoài đại
điện, Đức công công dụ dỗ rất lâu, tiểu tổ tông cuối cùng cũng nín. Bà
vú tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, ngạc nhiên nói: "Công công ngài xem, trên tay tiểu Hoàng tử sao lại có dấu hồng nhỏ vậy?"
Hoàng Đế nghe được âm thanh này, bút trong tay liền rơi xuống, giương mắt nhìn ra ngoài.
Đức công công vội vàng nâng tay tiểu Hoàng tử lên tinh cẩn thận xét kỹ
lưỡng, quan sát dấu đỏ kia vài lần, nhíu mi nói: "Theo ta thấy, sao lại
giống như..."
Đột nhiên hắn cảm giác được sau lưng rét run, nơm
nớp lo sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy Hoàng Đế ngồi ở phía xa
trên đại điện, không nói một lời nhìn hắn.:v
Đức công công yên
lặng, đem lời nói đến bên miệng nuốt trở về, ngẫm lại tư thế vừa rồi của Hoàng Đế, lại nhìn ấn ký mờ nhạt trên tay tiểu Hoàng tử, trên trán hắn
lại toát ra nhiều mồ hôi lạnh.
"Công công, ngài nói giống như gì?" Bà vú thấy hắn không nói lời nào, nhỏ giọng hỏi.
Đức công công cứng ngắc lắc đầu: "Ta thấy, giống như là tiểu Hoàng tử không cẩn thận đụng vào chỗ nào, chút nữa sẽ tốt lên thôi."
Vừa dứt
lời, hắn cảm thấy ánh mắt đang trên lưng hắn phảng phất như dời đi,
không khỏi thở ra một hơi. Nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, bệ hạ
làm vậy sau này bị nương nương biết được thì sẽ lại có một phen ầm ĩ cho coi.
Cả buổi chiều đi qua, Hoàng Đế cảm giác không tệ lắm, thỉnh thoảng bẹo bẹo thịt nhi tử, nếu hạ thủ không khống chế tốt, bẹo khóc
thì liền giao cho Đức Lộc đi dụ dỗ.
Tiểu Hoàng tử ở bên ngoài
ngắm phong cảnh cũng rất cao hứng, mặc dù phụ hoàng bẹo nó nhưng da nó
dày, gào thét hai tiếng liền hết.
Chỉ có Đức công công tiều tụy không thôi.
Ban đêm trở lại Tê Phượng Cung, tiểu Hoàng tử đã ngủ trong ngực Hoàng Đế.
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một hồi lâu, mới để cho bà vú đem hai đứa bé ôm xuống nghỉ ngơi, lại tới thay quần áo cho Hoàng Đế.
"Buổi chiều Hoàng nhi có làm phiền bệ hạ?"
Hoàng Đế ngửa đầu cởi bỏ nút cổ áo: "Chưa từng, ta thấy nó rất hợp ý với Đức
Lộc, nó khóc thì ôm đi dụ dỗ hai vòng trở về là hết, ngày mai lại để nó
đi với ta đi."
Đức công công canh giữ ở ngoài điện đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh, cả người cũng rùng mình một cái.
"Hi..hi.." Tiểu đồ đệ bên cạnh hắn cúi đầu không nhịn được, vội vàng dùng tay che miệng lại, nén cười đến nghẹn cả người.
"Đồ chó con [1]!" Đức công công xoay người lại dùng một chân, đá tiểu đồ đệ lăn xa một vòng.
[1]: Tể tử 崽子: (1) Người nhỏ tuổi. (2) Động vật còn nhỏ. (3) Tiếng mắng chửi người. ◎Như: hầu tể tử 猴崽子 đồ khỉ gió.
Tiết Tĩnh Xu nghe Hoàng Đế nói như vậy, có chút kinh ngạc: "Đức công công
còn có bản lĩnh dỗ hài tử? Nhưng mà chuyện này vẫn nên tính lại, dù sao
bệ hạ cũng có việc phải làm, một hai lần còn được, chứ cả ngày Hoàng nhi đi theo bệ hạ như vậy, sẽ làm chậm trễ đại sự."
Hoàng Đế cầm tay nàng đang cởi thắt lưng cho mình: "Vậy buổi chiều Mạn Mạn đáp ứng ta..."
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn hắn: "Còn có thể nói không với bệ hạ à?"
Hoàng Đế cởi áo khoác xuống, treo lên trên bình phong, quay đầu lại mạnh mẽ một tay ôm lấy Tiết Tĩnh Xu.
"A...!" Tiết Tĩnh Xu vội vàng ôm cổ hắn, sẵn giọng: "Bệ hạ kiềm chế chút, hiện
tại ta không phải là tiểu cô nương có thân hình như trước, tránh cho
thắt lưng của chàng."
Trước đây người nàng hơi gầy, lúc mang thai mới béo lên một chút, sau khi sinh xong hơn hai tháng, thân thể còn
chưa khôi phục hoàn toàn, nhìn có chút đẫy đà, nàng lại trắng cho nên
toàn thân da thịt nhìn như mỡ đông non mịn.
Hoàng Đế cúi đầu hôn nàng một cái: "Thắt lưng ta có đau hay không thì Mạn Mạn tới thử là biết."
Hắn đặt Tiết Tĩnh Xu lên giường, nhịn không được vuốt ve thịt mềm trên
người nàng, nói: "Cảm giác chạm vào Mạn Mạn so với Hoàng nhi còn tốt hơn nhiều."
Tay Tiết Tĩnh Xu cởi bỏ áo trong cho hắn, nghe thấy vậy, liền chau mày nói: "Chạm vào Hoàng nhi thì
làm sao bệ hạ biết? Chứ
không phải là hôm nay đã bóp qua?"
Hoàng Đế hơi chậm lại, ý đồ che giấu sự thật: "Chẳng qua là ta thuận miệng nói một chút, Mạn Mạn không cần coi là thật."
Tiết Tĩnh Xu hừ cười, nếu như nàng không biết Hoàng Đế thì còn thật cho rằng hắn chỉ là tùy tiện nói một chút, nhưng đến tận hôm nay trên đời này,
đại khái không có ai có thể so với nàng hiểu rõ tính tình của Hoàng Đế
là như thế nào.
Nàng chậm rãi đẩy Hoàng Đế ra, xoay người lên.
Hoàng Đế bị nàng đẩy tới một bên, trong lòng có chút không ổn.
Tiết Tĩnh Xu liếc hắn một cái, đứng dậy khoác áo đi ra ngoài, đi vào thiên
điện ôm nhi tử ra tra xét một lần, lại hỏi bà vú, biết được nhi tử không có chuyện gì, mới không nhanh không chậm trở về.
Hoàng Đế đàng hoàng ngồi ở bên giường nhìn nàng.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Không bằng bệ hạ nói thẳng đi, đến cùng là đã làm gì Hoàng nhi rồi, nếu nói thì còn có thể được khoan dung."
Hoàng Đế hàm hồ nói: "Có bẹo bẹo mấy cái."
"Còn gì nữa?"
"... Cắn một cái."
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi cười rộ lên, vốn dĩ mặt mày lạnh lùng lại thêm vài phần mị hoặc.
Hoàng Đế nhìn nàng, không tự giác vươn tay.
Tiết Tĩnh Xu cũng không ngăn cản, bị Hoàng Đế kéo ngã vào trong lòng hắn,
chờ Hoàng Đế cúi đầu hôn nàng, nàng mới dùng một đầu ngón tay ngăn lại.
"Bệ hạ đừng nóng lòng, chúng ta còn có một khoản sổ sách chưa tính."
Hoàng Đế lại lo sợ, đầu óc thanh tỉnh vài phần: "... Mạn Mạn nói."
Tiết Tĩnh Xu buồn bã nói: "Hoàng nhi đáng thương sẽ không nói chuyện, bị phụ hoàng hắn bắt nạt, cũng không biết tìm ta cáo trạng, chỉ là ta làm mẹ,
để ở trong mắt, đau ở trong lòng, không thể không lấy lại công đạo cho
Hoàng nhi."
"Mạn Mạn muốn thế nào thì ta cũng không có ý kiến." Hoàng Đế biết rõ tránh không khỏi, thái độ nhận sai rất thành khẩn.
"Cũng không có gì, chẳng qua gậy ông đập lưng ông, bệ hạ nói đã cắn bóp Hoàng nhi ở đâu, ta thay Hoàng nhi làm lại như vậy, thế nào?" Khóe mắt nàng
nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế cổ họng động động: "Cần phải như thế."
"Vậy thì mời bệ hạ nằm xuống đi."
Hoàng Đế nghe lời nằm xuống, con mắt chăm chú nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu sải bước lên giường, ngồi ở bên cạnh hắn, trên dưới quan sát Hoàng Đế một lần.
Thân thể Hoàng Đế không tự giác căng thẳng.
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: "Bệ hạ nói một chút, cắn chỗ nào của con?"
Hoàng Đế đưa bàn tay ra, thanh âm khàn khàn: "Tay."
Tiết Tĩnh Xu liền cầm lấy bàn tay hắn, bàn tay Hoàng Đế to rộng lại thịt
dày, lớn hơn so với nàng nhiều, nàng cần dùng hai cánh tay nâng lên.
Nàng mở tay Hoàng Đế ra, đưa ngón tay ra miết theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay.
Hoàng Đế động động, Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn.
"Ngứa." Hoàng Đế nói.
Tiết Tĩnh Xu nhếch miệng: "Bệ hạ phạm quy nha, bây giờ chàng là hoàng nhi,
Hoàng nhi sao có thể nói được? Chính là muốn há mồm, cũng chỉ có thể
khóc. Cho nên, nếu như bệ hạ không muốn khóc, ngứa như vậy cũng xin
chàng chịu đựng."
Hoàng Đế đương nhiên sẽ không khóc, hắn sẽ chỉ làm người khác khóc.
Nghe vậy, quả nhiên hắn ngậm miệng không nói, nhưng đôi mắt lại không biến
sắc nhìn về phía ngực của Tiết Tĩnh Xu, nếu đã coi hắn là Hoàng nhi, vậy chỗ Hoàng nhi được hưởng, có phải hắn cũng có thể được hưởng hay không?
Trước mắt, cứ dụ dỗ cho Mạn Mạn cao hứng chút nữa mới mưu đồ tốt được.
Hoàng Đế im hơi lặng tiếng mà đem tính toán như tiếng sét đánh vang rầm lên trong đầu.