Bàn tay quanh năm cầM kiếm cầm bút, to lớn thô ráp, nắm lấy năm ngón tay lạnh lẽo của nàng. Bàn tay ấy cũng nắm giữ tất cả sự căm phẫn tận diệt của Hoa Ly.
“A Ly.”
Hắn thấp giọng gọi một tiếng, vẫn còn nằm trên chiếc giường cùng nàng hoan ái, hương vị ấy vẫn còn chưa tan hết, hắn không rời mắt nhìn nàng như thế. Là sự chăm chú sâu thẳm, nhìn bàn tay nắm chặt trâm vàng đang run rẩy của Hoa Ly.
“Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng!!!” Nàng không quên được Nguyên Thiện, càng không quên được bộ dáng khi Nguyên Thiện dịu dàng ôn nhu gọi nàng một tiếng A Ly khi xưa. Cừa nghĩ tới cảnh tượng hắn chết thảm như vậy, Hoa Ly đau tới nghẹn thở hét lớn: “Đều là ngươi, là ngươi hủy đi tất cả mọi thứ của ta, ta chỉ muốn ở cùng với huynh ấy, ngươi dựa vào đâu mà đối xử với huynh ấy như thế…”
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, trâm vàng trong tay cũng rơi xuống bên người Nguyên Đình. Khuôn mặt cắt không còn giọt máu thật rung động lòng người. Sự tuyệt vọng mềm yếu chẳng có nơi nương tựa khiến Nguyên Đình đau đớn như bị đâm trúng. Hắn buông tay nàng ra, nghe tiếng khóc của nàng.
Đó là thứ hắn muốn sao?
“Nhưng A Ly đã từng nói, nàng thích ta mà…”
Hắn run rẩy nói, chẳng hề có sự ngạo nghễ bá đạo phóng túng như xưa nữa. Trong kí ức của hắn mãi mãi là hình ảnh nàng đứng dưới gốc cây chạy như bay tới chỗ hắn, nhào vào lồng ngực hắn, ngọt ngào cười với hắn.
---- A Ly thích Đình ca ca nhất.
Chỉ sợ là bây giờ nhớ lại, trái tim của hắn vẫn đập loạn nhịp như xưa, cả vui vẻ, sung sướng, bất ngờ, hài lòng. Những ngày tháng sau này, hắn trở nên không từ thủ đoạn, hung ác tàn khốc. Nhưng mỗi khi gặp nàng, trong chớp mắt lại để lộ ra tất cả sự dịu dàng mà hắn có.
Ầm ầm ầm, tiếng sấm bên ngoài đại điện đột nhiên vang lên, kéo theo tiếng mưa xối xả ào ạt.
Nguyên Đình đứng lên, đôi tay nhẹ nhàng hướng về phía Hoa Ly, hắn muốn ôm nàng dậy, nhưng nàng lại bất giác rụt người lại tránh khỏi hắn. Vừa nãy bàn tay chạm trượt vai nàng, sự nóng bỏng nơi đầu ngón tay hắn khiến hắn hơi hốt hoảng.
“Sẽ cảm lạnh đó.”
Đầu vai trắng mịn như tuyết gầy yếu tinh xảo, khi dục vọng tới cao trào, vết răng hắn lưu lại vẫn còn ửng đỏ trên bờ vai ấy.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại truyen5z.com
Gió lạnh ngoài điện thổi vào mang theo sự lạnh lẽo của nước mưa. Màn lụa bay phấp phới, Nguyên Đình không nói không rằng ôm Hoa Ly đặt lên giường, dùng chăn đắp kín cho nàng, rồi cúi mặt vào cổ nàng.
“Đừng khóc, đừng sợ… Ta đi, không có ta, nàng có thể ngoan ngoãn ngủ rồi, đúng không?”
Hắn thỏa hiệp rồi. Tiếng khóc của nàng, nước mắt của nàng khiến hắn không dám ép nàng nữa rồi. Thứ hắn muốn và thứ hắn muốn cho đi đều không phải giống như bây giờ.
Hoa Ly nhắm mắt lại, bàn tay theo bản