Mọi người trong tẩm điện lần lượt lui ra ngoài, sau bức rèm ánh sáng lấp lánh dị thường, chỉ còn một nam nhân uy nghi mặc long bào và nữ nhân cơ thể trần trụi. Hắn ôm nàng vào lòng, khiến hai đầu gối nàng quỳ trên giường. Bàn tay to của hắn vuốt ve cần cổ trắng ngần, hai ngón tay dần dần nhét vào trong hoa huyệt của nàng, vuốt ve khẩu huyệt ấm áp đã sưng lên. Hắn móc lấy nhiệt dịch mà mình đã lưu lại bên trong đó.
“Lấy ra, ngươi lấy ra đi aaaa”
Hương thơm tràn ngập trong không khí, rất nhanh liền có thêm hương vị dâm mị khác thường phảng phất. Mái tóc đen dài của nữ nhân như nước chảy trong lòng của hắn, Hoa Ly cúi đầu đâm loạn vào ngực hắn, khóc mà như đang rên rỉ. Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai của nàng, trong đôi mắt hơi khép lại là dục hỏa nóng bỏng.
“Không biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy A Ly, Trẫm sẽ có cảm giác. Loại cảm giác này làm thế nào cũng không thể đè xuống được, chỉ muốn cởi sạch nàng, mở hai chân của nàng ra, hung hăng chiếm lấy nàng.”
Nguyên Đình cười trầm thấp, cổ tay dùng sức quấy lộn nơi mẫn cảm của nàng, một tay dính đầy mật dịch của nàng, cũng có cả tinh dịch hắn bắn vào. Sau khi mang nàng về cung, hắn chỉ cần tới Minh Hoa cung thì sẽ không buông tha nàng. Giống như tất cả sự kiềm chế đè nén bao nhiêu năm nay đều phải tiết hết cho nàng vậy.
Mật huyệt bị ngón tay khuấy động run lên, Hoa Ly không phân biệt được là đau đớn hay là thích thú, cơ thể đẹp đẽ trong lòng hắn run rẩy kịch liệt, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
“Nguyên Đình, ngươi là tên điên, tốt nhất ngươi giết ta luôn đi aaaaaaa!”
Cổ tay bị trói về phía sau của nàng ra sức đẩy cánh tay đang làm loạn của hắn, nhưng lại khiến cho Nguyên Đình càng dùng sức đảo lộng. Hai ngón tay đè ép thịt huyệt mẫn cảm, ra sức cắm vào phát ra tiếng nước dâm đãng. Hoa kính bị hắn dâm loạn mấy ngày liền giờ chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích liền xấu hổ. Hoa Ly vô cùng hận bản thân mình như thế này, hàng hận không thể kéo hắn chết cùng.
“Giết chết nàng?” Nguyên Đình bỗng nhiên rút ra ngón tay, bàn tay ướt đẫm vỗ mấy cái vào mông trắng đang vểnh lên của Hoa Ly, hắn cười nham hiểm: “Trẫm không nỡ giết nàng, A Ly tốt nhất cũng đừng nghĩ tới chuyện ngốc nghếch đó, nghĩ tới người nhà nàng đi, nghe nói chị dâu nàng đã có thai rồi, không muốn cô ấy sống tiếp để sinh đứa bé đó ra sao?”
Hắn có lợi thế là khống chế nàng, chẳng có ai hiểu được mọi thứ về nàng như hắn. Chỉ cần một câu nói, hắn có thể khiến nàng sinh tử khó cầu.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại truyen5z.com
Hoa Ly kinh hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước đều là căm hận và tuyệt vọng.
Nguyên Đình đè chặt gáy nàng, ôm nàng vào trong lòng, ngón tay xuyên vào trong mái tóc dài của nàng, dịu dàng vuốt ve nàng: “Hận đi, chung quy A Ly cũng không thể rời xa ta được đâu.”
Nàng như mật ngọt, lại như thạch tín, ngay cả khi chỉ có hận không có yêu, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Cởi bỏ dây trói giữa hai chân của Hoa Ly, mảnh vải gấm dài rơi một nửa xuống đất, Nguyên Đình nhẹ nhàng ôm nàng nhấc lên, tác ra hai chân