Câu chuyện khép lại, thính giả bắt đầu tản đi.
Nữ tiên sinh cầm tách trà đã nguội lên nhấp vài ngụm thấm giọng, tới khi ngẩng đầu lại phát hiện vị khách nữ vừa nãy đưa bạc cho nàng ta kể chuyện vẫn chưa rời đi.
"Tiên sinh." Cửu Châu bưng ghế đặt xuống ngồi trước mặt nữ tiên sinh.
"Cô nương còn muốn nghe chuyện gì nữa?" Nữ tiên sinh tranh thủ nhấp thêm vài ngụm trà thảo mộc, nàng ta chỉ là tục nhân dốc sức làm việc ở cõi hồng trần, âu cũng chỉ để kiếm chút bạc vụn nuôi sống gia đình.
"Ta không nghe kể chuyện." Cửu Châu để ý ống tay áo của nữ tiên sinh tuy sạch sẽ nhưng được vá bằng miếng vải cùng màu, đường may khéo léo, có thể nhận ra sự cẩn thận tập trung trong lúc may vá.
Nàng dằn lại cơn tiếc tiền, lấy thêm một nén bạc ra, "Ta muốn biết câu chuyện về Vương gia tuấn mỹ mà tiên sinh vừa kể kia từ đâu mà ra?"
"Hóa ra cô nương muốn biết chuyện này, chuyện nhỏ thôi." Miệng thì nói là chuyện nhỏ nhưng động tác thu bạc lại rất nhanh, nàng ta cất kỹ bạc rồi mới đáp, "Mấy hôm trước có một vị cô nương mang đến cho tôi một cuốn thoại bản, bảo là do nàng ta sáng tác trong lúc buồn chán, chỉ cần ta lấy ra kể thì sẽ cho ta hai mươi lượng bạc."
"Những hai mươi lượng?" Cửu Châu kinh ngạc, "Tốn nhiều tiền như vậy chỉ để cô kể chuyện thôi ư?"
"Cô nương à, đây là kinh thành, thiếu gì người kỳ quái đâu?" Nữ tiên sinh nhìn Cửu Châu, không phải chính cô cũng bỏ tiền để ta đổi sang câu chuyện khác ư?
"Bọn ta là người kể chuyện, quan trọng là để khách hàng vừa ý, như vậy mới được thưởng nhiều bạc."
Chu Tiêu đứng sau lưng Cửu Châu nhìn nữ tiên sinh kể chuyện bằng ánh mắt thương hại, không biết kẻ ác độc nào lại lôi một nữ tiên sinh vô tội vào.
Nếu câu chuyện này càng được lan truyền rộng rãi, đến khi trong cung phát hiện rồi điều tra ra thì người xui xẻo đầu tiên chính là nữ tiên sinh trước mặt này.
"Mẹ." Một cô bé mặc áo vải hoa chạy từ cửa hông vào, cô nhóc ngẩng đầu lên, nhút nhát nhìn Cửu Châu và Chu Tiêu, sau đó trốn ra sau lưng nữ tiên sinh.
"Ái ngại quá, con bé còn nhỏ nên không hiểu lễ nghĩa, xin hai vị cô nương bỏ qua cho." Nữ tiên sinh lấy mấy đồng tiền ra nhét vào tay con gái, "Đến chỗ chưỡng quỹ mua điểm tâm ăn đi, mẹ sẽ sang đó ngay."
Cô nhóc cầm mấy đồng tiền rồi chạy đi, Cửu Châu sờ túi tiền, móc ra một nén bạc cuối cùng, "Nếu tiên sinh tin ta, sau này đừng gộp Vương gia tuấn mỹ và Vương gia hung ác vào cùng một câu chuyện nữa.
Chuyện kể chỉ là chuyện kể, nhưng người đời đa nghi, rất dễ gán ghép miễn cưỡng rồi lại rước lấy phiền phức."
Nữ tiên sinh chợt biến sắc, nàng ta nhìn số bạc trên bàn, "Đa tạ cô nương đã nhắc nhở, số tiền này ta không thể nhận."
"Tiên sinh chớ hiểu lầm." Cửu Châu cười, "Tiên sinh kể chuyện rất hay, ta rất thích chuyện Vương gia hung ác, lần sau ta sẽ tới nghe tiếp."
"Xin cô nương cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ tiếp tục kể chuyện về vị Vương gia hung ác kia, hoan nghênh cô nương đến nghe." Nữ tiên sinh sảng khoái nhận bạc.
"Đa tạ." Cửu Châu che túi tiền xẹp lép bước ra khỏi trà lâu, nàng khe khẽ thở dài.
Bảo sao mọi người đều nói ngàn vàng khó đổi tài hoa, cái giá để nữ tiên sinh kể chuyện đổi sang một câu chuyện khác cũng đắt ghê gớm.
Tiền nàng tiết kiệm cả tháng qua không nỡ tiêu, nhưng lại tiêu sạch sành sanh chỉ trong hôm nay.
"Minh muội muội." Sống ở kinh thành đã lâu, Chu Tiêu cũng được nghe về những âm mưu quỷ kế thế này, nàng ta nghiêm mặt, "Xem ra hôm nay không phải là ngày đẹp để nghe kể chuyện rồi, chi bằng chúng ta sang tiệm son phấn dạo một chút nhé."
Cửu Châu nhíu chặt mày vuốt ve túi tiền, lắc đầu từ chối lời đề nghị đi dạo tiệm son phấn của Chu Tiêu, "Ta tiêu hết bạc rồi."
Chu Tiêu bật cười to, cứ tưởng Minh gia thương con gái nên nàng mới hào phóng chi bạc như thế, không ngờ nàng đã dốc hết vốn liếng của mình.
"Không sao, đi dạo cũng đâu có tốn tiền." Chu Tiêu chủ động kéo tay Cửu Châu, "Đi đi, xem như là đi cùng ta."
Trên người tiểu tỷ tỷ mềm mềm thơm thơm, Cửu Châu mơ màng gật đầu, rồi lại mơ màng được tiểu tỷ tỷ tặng một hộp son phấn.
Về đến nhà, nàng cầm hộp son phấn trên tay lẩm bẩm đăm chiêu, "Chẳng trách sư phụ luôn nói sắc đẹp mê người, hóa ra là thật."
Nhưng có ai có thể từ chối một vị tiểu tỷ tỷ vừa dịu dàng lại vừa quan tâm như thế?
***
Phủ Chu Thị lang, Chu Tiêu bước vào chính viện của cha mẹ.
"Phụ thân, mẫu thân." Chu Tiêu dâng trà cho hai người, "Hôm nay con và Minh muội muội đến trà lâu nghe kể chuyện, bất ngờ gặp chút chuyện."
"Chuyện gì thế con?" Chu Thụy và Chu phu nhân nở nụ cười, hôn sự giữa con gái và Lục lang Minh gia đã được trưởng bối hai nhà bàn xong từ sớm, chờ Minh Kính Hải về kinh thì sẽ cho người tới cửa hạ sính lễ.
Con gái và Minh cô nương có quan hệ tốt, mai sau được gả sang đó cũng sẽ dễ hòa thuận với nhà chồng hơn.
Chu Tiêu kể lại từ đầu đến cuối chuyện gặp phải ở trà lâu cho cha mẹ nghe.
Cớ gì một tiên sinh kể chuyện lại có thể biết chuyện giữa Tề Vương và Thần Vương? Nếu không nhờ Minh muội muội phát hiện có gì đó không đúng, có lẽ tiên sinh kể chuyện sẽ mất mạng vì câu chuyện này.
Nhớ đến cô nhóc rụt rè nấp sau lưng nữ tiên sinh, Chu Tiêu lại mở miệng, "Có nhiều người nói Tề Vương tài đức vẹn toàn như ngọc chưa mài.
Nhưng sau chuyện hôm nay con lại bắt đầu hoài nghi, thế gian này liệu có người hoàn mỹ thế ư?"
Chu Thụy im lặng không nói, Chu phu nhân ngồi ở bên cạnh lại cười: "Minh cô nương cũng thú vị đấy."
Tính cách ngây thơ, nhưng lại có phản ứng nhạy bén với những nguy cơ tiềm tàng.
"Ban đầu ngay cả con cũng chưa phát hiện ra câu chuyện đó có vấn đề gì.
Nhưng con bé chỉ nghe vài câu đã cắt ngang câu chuyện.
Không để lộ thân phận, cũng không cậy thế hách dịch, thay vào đó là dùng tiền khiến đối phương cam tâm tình nguyện đổi câu chuyện khác." Chu phu nhân cảm khái, "Không hổ là người của Minh gia, dù được gởi nuôi ở bên ngoài nhưng vẫn có sự quyết đoán dứt khoát của Minh gia."
Hèn gì đến Tô Quy phi luôn bất hòa với văn thần mà cũng thích cô con dâu tương lai này.
"Thật sao ạ?" Chu Tiêu nghi ngờ mẹ mình có lẽ có hiểu lầm gì đó với Minh Cửu Châu.
Minh muội muội quyết đoán ư?
Nhớ đến dáng vẻ tội nghiệp tiếc tiền của đối phương khi che túi tiền rỗng tuếch, Chu Tiêu im lặng.
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, nếu giờ mà nói thẳng thì mẹ sẽ xấu hổ lắm.
Bà ấy vui vẻ là được rồi.
***
Trong Minh Nguyệt cung, Tô Quý Phi đang soi gương thì thấy Hương Quyên vội vàng bước tới cạnh bà, sắc mặt có hơi kỳ lạ, "Bẩm nương nương, ngoài cung có một vài tin đồn...!có liên quan đến điện hạ."
"Đồn con ta ngang ngược càn rỡ, hay đồn nó xa hoa lãng phí?" Tô Quý Phi bình tĩnh cầm bút tô lại phần lông mày.
"Đều không phải ạ."
"Hay là ức hiếp dân nghèo, ỷ thế hiếp người?"
"Cũng không phải luôn ạ." Hương Quyên khẽ ho một tiếng, "Bên ngoài đồn là, điện hạ chỉ hung dữ ngoài mặt chứ thực chất ngài ấy là người tốt, khi thấy thú nhỏ bị thương sẽ đau lòng, thấy người khác chịu khổ sẽ rơi lệ."
"Cái gì?!" Tay Tô Quý phi run lên, bút vẽ lông mày suýt nữa đâm vào sống mũi của bà, "Ngươi có chắc là đang nói đến con ta chứ không phải là Tề Vương không?"
"Đúng là nói đến điện hạ nhà ta đấy ạ." Hương Quyên nói, "Tin đồn còn nói, trong phủ Thần Vương nuôi rất nhiều đầu bếp, nhưng thật ra đó đều là binh sĩ bị trọng thương, vì điện hạ không nỡ lòng nhìn bọn họ sống lay lắt qua ngày nên mới để bọn họ làm việc trong phủ."
"Điện hạ hách dịch mua củ cải của một ông cụ, nhưng thật ra vì thấy gia đình ông ấy khó khăn nên tìm lý do cho ông ấy bạc."
Tuy nàng ta cũng khó hiểu vì sao Vương gia lại tự mình đi mua củ cải, nhưng lời đồn trong dân gian mà, có đôi khi cũng không thể tránh khỏi những hiểu lầm, ví như "Hoàng thượng dùng đòn gánh vàng", "Nương nương thích bỏ nhiều dầu khi làm bánh nướng".
Nghe Hương Quyên kể những câu chuyện ly kỳ như "Đưa người già về nhà", "Hung dữ đưa tiền cho ăn mày", "Mỹ nữ dụ dỗ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn", Tô Quý Phi im lặng hồi lâu, những chuyện này là đang nói con trai bà ư, rõ ràng là Bồ Tát mà.
Xoa lớp da gà trên cánh tay, Tô Quý Phi ngắt ngang câu chuyện đang kể của Hương Quyên, "Đừng kể, ngươi đừng kể nữa, nghe ớn óc quá."
Tô Quý Phi khó hiểu, "Rốt cuộc là những tin đồn bất bình thường từ đâu ra vậy?"
Hương Quyên đáp, "Nô tỳ cũng không biết, không hiểu sao mấy hôm nay lại được truyền đi."
"Lẽ nào...!bọn chúng lại có âm mưu nào đó với con ta?" Tô Quý Phi suy nghĩ, song nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, "Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy những lời đồn này có lợi cho con ta, ý đồ của kẻ đứng sau chuyện này là gì?"
Từ xưa đến nay, mẹ con bọn họ luôn bị người ta săm soi, bị người ta ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi ở sau lưng, ngày ngày đốt hương cầu nguyện cho con trai bà gặp chuyện không may, không thể nào có chuyện tốn sức đánh bóng tên tuổi cho con trai bà được.
Đây là lấy ơn báo oán, hay là lấy tiền làm từ thiện đây?
Có tiếng thơm đúng là rất tốt, nhưng chuyện thêu dệt đi xa quá, bà là mẹ ruột mà còn thấy ngại ấy chứ.
...!
"Đây là chuyện thỏa đáng mà ngươi đã nói với ta đấy hả?!" Ninh phi nghe hạ nhân báo cáo xong liền gọi một cung nữ đến, "Rốt cuộc là ngươi lấy bạc của bổn cung làm việc cho bổn cung hay làm việc cho Thần Vương?!"
Năm trăm lượng, tiêu hết năm trăm lượng bạc chỉ đổi được kết quả này ư?!
"Nô tỳ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mấy ngày trước vốn còn rất tốt, ai ngờ khách nữ trong trà lâu lại thích Vương gia ngoài mặt bá đạo bên trong dịu dàng..." Giọng cung nữ càng lúc càng nhỏ đi, "Nữ tiên sinh kia nói, người kể chuyện chỉ kể những câu chuyện mà thính giả thích, không muốn kể theo thoại bản chúng ta đã đưa."
"Nếu nàng ta không muốn kể, vậy thì cứ tiếp tục đưa tiền." Ninh phi nén giận, "Nếu đưa tiền rồi mà nàng ta còn không chịu kể, chúng ta có thể tìm người khác, ngay cả chuyện này mà cũng cần bổn cung dạy ngươi?"
"Bẩm nương nương..." Cung nữ khó xử, "Khách nữ trong kinh thành bây giờ đã không còn thích nghe chuyện quân tử khiêm tốn nữa, họ đều thích nghe chuyện Vương gia bá đạo hoặc là Hầu gia cao ngạo thôi."
Kể từ khi chuyện Vương gia bá đạo lại dịu dàng nổi lên, bắt đầu có vô số tiên sinh kể chuyện nắm bắt trào lưu thêm thắt cho câu chuyện này.
Không còn ai thích nghe những câu chuyện cũ như tiên sinh tiểu thư, hồ tiên tướng quân nữa.
"Đầu óc của đám người này bị bệnh à?" Ninh phi không nhịn được hỏi lại, "Một tên Vương gia như Vân Độ Khanh thì có chỗ nào đáng để yêu thích?"
Cung nữ thấy Ninh phi nổi giận đùng đùng bèn vội vàng lên tiếng an ủi, "Bẩm nương nương, bọn họ không thích Thần Vương mà là thích nhân vật được vẽ ra kia."
Nhưng không biết vì sao lại có rất nhiều cô gái liên tưởng Vương gia bá đạo với Thần Vương.
Nàng ta không dám nói việc này với Ninh phi, vì sợ sẽ bị Ninh phi đang