"Vương gia." Trong xe ngựa, người hầu lo lắng nhìn Thần Vương đang cưỡi ngựa phía trước, nói nhỏ với Tề Vương, "Tiểu nhân lo Thần Vương tra ra được thân phận của hai kẻ kia sẽ gây bất lợi cho người."
Phủ Bình Viễn Hầu là nhà ngoại của Vương gia, tuy hai gã hầu làm chuyện này không liên quan đến Vương gia, nhưng nếu lọt vào mắt Bệ hạ, chắc hẳn sẽ cảm thấy Vương gia đang tính kế với nhà vợ của Thần Vương.
"Dù ta có đi hay không thì thân phận của chúng cũng sẽ không thay đổi." Ánh mắt Tề Vương vô cùng bình tĩnh, "Ta đi cùng hắn, chí ít có thể chứng minh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này."
"Có phải Hầu phủ còn ghi hận chuyện Tô Quý phi triệu Hầu phu nhân vào cung trách cứ, vì thế mới cho người làm chuyện này?"
Dù hậu cung không có Hoàng hậu, nhưng Tô Quý phi lại là phi tần có chức vị cao nhất trong hậu cung, gần như ngầm hiểu bà là phó hậu.
Nếu bà triệu mệnh phụ vào cung trách cứ, thế thì mệnh phụ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Tề Vương trầm mặc.
Người hầu thấy Vương gia nhà mình im lặng thì không dám nói tiếp, trong lòng càng có thêm thành kiến với phủ Bình Viễn Hầu, không phải bọn họ đang làm khó cho Vương gia đấy à?
Tề Vương vén rèm xe, ở vị trí của hắn chỉ có thể nhìn thấy xe ngựa của phủ Thần Vương, Vân Độ Khanh cưỡi ngựa đi bên cạnh cỗ xe, trang phục trên người đỏ rực như lửa, màu mè khiến người ta đau cả mắt.
Hắn ta buông rèm, chầm chậm hít sâu một hơi.
Khi còn rất nhỏ, hắn đã thường phải nghe mẫu thân oán giận Tô thị và Vân Độ Khanh.
Tô thị nông cạn, chỉ biết lấy sắc dụ người, mê hoặc người khác, hồng nhan họa thủy, ngay cả con trai bà ta cũng học cách nịnh nọt khoe khoang từ bà ta.
Hắn cố gắng viết một áng văn chương, được phụ hoàng khen ngợi, nhưng vừa quay đầu đã thấy Vân Độ Khanh lột quýt cho phụ hoàng, bấy nhiêu đó thôi cũng khiến ông vui ra mặt.
Tuổi của hắn và Vân Độ Khanh sấp sỉ nhau, nhưng Vân Độ Khanh học hành không bằng hắn, lễ nghi cũng không bằng hắn, thậm chí gia thế nhà ngoại cũng thua kém hắn.
Song Vân Độ Khanh vẫn là đứa con trai giỏi nhất trong mắt phụ hoàng.
Thậm chí hắn còn biết, ngay từ đầu phụ hoàng muốn ban hôn con gái Tôn gia cho Vân Độ Khanh, nếu không phải Tôn tiểu thư có lòng với hắn, thì Tôn gia luôn được giới tri thức tôn sùng hiện tại đã trở thành phụ tá đắc lực cho Vân Độ Khanh.
Điều duy nhất hắn không ngờ tới là Minh gia còn có một đứa con gái được gởi nuôi ở Lăng Châu từ nhỏ.
Cũng may Minh gia cương trực, từ xưa đã không có hảo cảm với mẹ con Tô thị...
"Vương gia, đã đến nha môn của Kinh Triệu doãn rồi ạ."
Kinh Triệu Phủ doãn Vương đại nhân nhìn phạm nhân do Kim Ngô Vệ tự mình áp giải về, đứng dậy hỏi đội trưởng, "Tiểu tướng quân, chẳng hay hai người này đã phạm phải tội gì?"
Nếu không phạm phải đại tội, cớ sao lại có nhiều người áp giải đến thế?
Tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ chắp tay hành lễ, "Vương đại nhân, hai kẻ này xem thường hoàng thất, chửi bới mệnh quan triều đình, phỏng đoán thánh ý, xin đại nhân tra rõ."
Vương đại nhân hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ sợ đến nổi không dám đứng dậy của hai kẻ kia, không ngờ lại dám phạm phải tội lớn như thế.
"Đa tạ tiểu tướng quân đã báo." Vương đại nhân cố dằn cơn kinh ngạc trong lòng xuống, "Bổn quan lập tức giam giữ bọn hắn chờ xét xử, tuyệt đối không xử nhẹ."
"Chờ ngày xét xử làm gì nữa?" Thần Vương bước nhanh vào, "Bổn vương thấy hôm nay là thích hợp nhất."
"Hạ quan bái kiến Thần Vương điện hạ." Vương đại nhân nhìn thấy có cả Tề Vương đang đi phía sau Thần Vương, vội hành lễ tiếp, "Bái kiến Tề Vương điện hạ."
"Không cần ba cái nghi thức xã giao ấy làm gì." Thần Vương nhìn hai kẻ đang co quắp trên mặt đất giống như bùn nhão, "Hai kẻ này mạo phạm bổn vương, còn phỏng đoán thánh ý.
Vương đại nhân nhất định phải xét xử thật kỹ, tra rõ thân phận của bọn hắn, xem người nào phái đến, mục đích là gì."
"Vâng vâng vâng." Vương đại nhân liếc nhìn hai kẻ dưới đất, phải can đảm thế nào mới dám để bọn hắn mạo phạm Thần Vương?
"Mời hai vị Vương gia ngồi, hạ quan sẽ xét xử..."
"Không cần, bổn vương chỉ đến nghe thẩm án, không tham dự vào." Thần Vương kéo Cửu Châu đang lén quan sát hình cụ ngồi xuống ghế bên cạnh.
Vương đại nhân nhìn cô gái được Thần Vương kéo ngồi xuống ghế, tuy không biết thân phận của nàng nhưng vẫn chắp tay hành lễ với nàng, sau đó quay đầu nói với Thần Vương và Tề Vương, "Hai vị Vương gia, hạ quan xin phép cả gan ngồi xuống."
Tề Vương khẽ gật đầu, ngồi xuống phía bên kia thẩm đường, đúng lúc đối mặt với Thần Vương.
"Kẻ đang quỳ dưới công đường là ai, họ tên gì, nhà ở nơi nào, mau chóng khai báo." Vương đại nhân vừa gõ kinh đường mộc xuống bàn, nha dịch vào vị trí, cầm gậy gõ xuống đất tạo ra tiếng vang thùng thùng như tiếng trống trận khi ra chiến trường.
Hai tên hầu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, bật khóc ngay tại chỗ, vội vàng khai ra thân phận của mình.
"Các ngươi nói mình là sai vặt ở biệt viện ngoại ô của Bình Viễn Hầu phủ, thế các ngươi có chứng cứ gì không?" Vương đại nhân len lén nhìn về phía Tề Vương, phủ Bình Viễn Hầu chính là nhà ngoại của Tề Vương đấy.
"Dạ có, dạ có." Hai người vội vàng móc lệnh bài ở trên người ra, sai vặt ở biệt trang phải có lệnh bài này thì mới được ra vào biệt trang.
Nha dịch dâng lệnh bài đến trước mặt đại nhân, Vương đại nhân nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nhìn sang Thần Vương, "Vương gia, người xem..."
Ba cái thủ đoạn ngấm ngầm giữa các Vương gia các người, đừng làm khó một Kinh Triệu Phủ doãn đáng thương như hắn chứ.
"Tiếp tục thẩm tra." Thần Vương vẫy tay với nha dịch chuẩn bị dâng lệnh bài, cho hắn lui xuống, "Bổn vương đã nói rồi, hôm nay ta chỉ đến nghe đại nhân thẩm án."
Tề Vương vuốt ve ngọc bội bên hông, cười nhạt một tiếng, "Ngũ đệ nói đúng, loại tội phạm như này nhất định không thể khoan hồng.
Dĩ nhiên, cũng không thể xử oan cho người tốt vô tội."
Ai là người tốt vô tội?
Phủ Bình Viễn Hầu ư?
Thần Vương cười khẩy, ngoắt tay với Cửu Châu, ra hiệu nàng đưa tai tới gần.
Để ý động tác của hắn, Cửu Châu liền nhích đầu tới.
"Cô từng nghe giả vờ giả vịt bao giờ chưa?" Thần Vương nói nhỏ, "Chính là như Tứ ca của ta vậy, danh xứng với thực."
Cửu Châu lén nhìn Tề Vương, bắt chước dáng vẻ thì thầm của Thần Vương, "Phủ Bình Viễn Hầu là nhà ngoại của Tề Vương, có khi nào hắn sẽ bao che cho người xấu không?"
"Hắn dám?" Thần Vương khẽ hừ lạnh, "Có ta ở đây để làm gì."
"Ừ đúng rồi." Cửu Châu yên tâm hẳn.
"Hầy." Thần Vương nhìn cô nhóc mình nói gì cũng tin, nha đầu này lớn lên kiểu gì hay thế, có khi nào bị người ta dụ đi chỉ bằng một cây kẹo hồ lô không?
Tề Vương nhìn Vân Độ Khanh thỉnh thoảng lại thì thầm vài câu với Minh cô nương, ý cười trên gương mặt không hề phai.
Biểu cảm của Minh tiểu thư rất dễ đoán, hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay, bọn họ đang nói chuyện có liên quan tới hắn, hơn nữa còn là lời chẳng mấy hay ho.
Giả vờ không nhận ra chuyện riêng tư của hai vị Vương gia, Vương đại nhân lại vỗ kinh đường mộc, "Trước hết kéo xuống đánh hai mươi gậy".
Ngẫm nghĩ, ông ta lại bổ sung, "Kéo sang thẩm đường bên cạnh mà đánh, tránh làm bẩn mắt quý nhân."
Cửu Châu nhìn dáng vẻ mềm oặt như sợi mì trụng nước sôi của hai người kia, trong lòng khó hiểu, nếu biết làm chuyện này sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như thế, cớ sao bọn họ vẫn muốn làm?
Bỗng có đôi bàn tay ấm áp che kín lỗ tai của nàng, Cửu Châu vừa quay đầu đã thấy gương mặt Thần Vương áp sát đến.
"Tiểu cô nương chớ nghe mấy tiếng khóc la inh ỏi này."
Vì bị bịt lỗ tai nên Cửu Châu không nghe rõ giọng nói của điện hạ, nàng chớp chớp mắt.
"Trước đây chưa bao giờ thấy người ta bị phạt gậy à?"
Cửu Châu lắc đầu.
"Vậy thì đúng rồi." Thần Vương quay đầu nhìn thẩm đường bên cạnh cách một hàng rào gỗ, hai tên phạm nhân kia đã bị đè xuống ghế gỗ được sơn đen, hắn cụp mắt cất giọng mỉa mai, "Kẻ nào càng mạnh miệng thì lúc tru tréo càng khó coi."
Cửu Châu muốn nhìn theo ánh mắt của hắn, bèn nghiêng đầu nhìn sang.
"Đừng nhìn." Thần Vương giữ chặt khuôn mặt của nàng, lỡ tay dùng lực hơi mạnh nên bóp cái miệng nhỏ nhắn hồng hào vểnh lên thành miệng chú vịt con.
Nhìn đôi mắt to tròn mang theo vẻ nghi ngờ nhìn mình, hắn nhanh tay giảm lực, "Đã nói với cô là khó coi lắm mà, tiểu cô nương phải nghe lời, không được nhìn lén."
Cửu Châu nghe có tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết lọt vào tai mình, âm thanh mơ hồ như rất xa xôi, không nghe thấy rõ.
Trên vành tai vẫn còn hơi ấm, Cửu Châu bắt đầu suy nghĩ, người đàn ông dịu dàng như điện hạ ắt hẳn là do ông trời phái xuống.
Khi tiếng kêu thảm thiết kết thúc, Thần Vương buông tay, thấy Cửu Châu nhìn mình đầy ngơ ngác, hắn nhịn không được đưa tay chọc vào trán nàng, "Bị phong thái của bổn vương mê hoặc rồi à?"
Cửu Châu ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu một cái.
Thần Vương quay đầu khẽ ho một tiếng.
Biết rồi, biết rồi, biết cô sùng bái bổn vương rồi.
Hắn cúi đầu vuốt ngón tay mình, mặt của Minh Tiểu Trư làm bằng đậu hũ ư?
Vừa mềm mại lại vừa mịn màng, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực thôi cũng có thể vò nát khuôn mặt nàng.
Hai tên sai vặt bị phạt gậy xong, vừa bị khiêng dậy là lập tức khai hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi, bao gồm những lời của hai quản sự kia, và cả nguyên nhân vì sao bọn họ lại muốn làm như thế.
"Vương gia, chuyện này đã liên lụy đến quản sự của Hầu phủ, người..." Vương đại nhần nhìn Tề Vương nở nụ cười lấy lòng, "Mọi chuyện cần phải điều tra kỹ càng mới được."
Với tài đức và lòng nhân hậu của Tề Vương, hắn tuyệt đối sẽ không phái người làm ra chuyện này.
Chỉ tiếc cho phủ Bình Viễn Hầu quản giáo không nghiêm nên gây ra cơ sự như hôm nay, làm liên lụy đến thanh danh của Tề Vương.
"Nên làm thế." Tề Vương gật đầu, nói với người hầu sau lưng, "Dẫn quản sự mà hai kẻ này đã khai đến đây."
"Tứ ca không cần lo, người của bổn vương đã đi rồi." Thần Vương cười, "Chắc hẳn Tứ ca cũng biết, trong phủ của bổn vương có rất nhiều ngựa tốt, cũng thích cưỡi ngựa, hộ vệ trong vương phủ cũng toàn là người cưỡi ngựa giỏi.
Bọn hắn đi rất nhanh, chúng ta chỉ cần chờ lát nữa."
"Ngũ đệ suy nghĩ thật chu đáo." Ngón cái đang vuốt ve ngọc bội bên hông của Tề Vương khựng lại, "Là Tứ ca quên mất, trong phủ đệ có rất nhiều ngựa tốt."
"Không sao, lần sau nếu huynh quên,