Minh Kính Hải dùng cơm trưa ở nhà Tam đệ, tới khi rửa mặt thay quần áo xong xuôi, xe ngựa trong cung phái đến đón ông đã dừng trước cổng phủ Minh Thị lang.
Đi ngang qua công sở của Lễ bộ, Minh Kính Hải trông thấy cánh cửa được quét sơn đỏ thắm, sư tử đá hai bên cũng uy phong lẫm liệt hơn, ông bèn hỏi phu xe, "Tám tháng trước khi ta rời khỏi kinh thành, hình như Lễ bộ không giống như bây giờ?"
"Bẩm đại nhân, dạo gần đây Lễ bộ đang được tu sửa ạ." Phu xe giải thích, "Sư tử đá trước cổng và nền nhà đều được thay mới hoàn toàn."
Bánh xe lăn trên con đường lát đá trước cổng Lễ bộ, Minh Kính Hải đưa mắt nhìn dãy tường mới xây, im lặng không lên tiếng.
"Có phải đại nhân đang tò mò vì sao Lễ bộ lại thay đổi đến thế không?"
Minh Kính Hải nhìn phu xe do Hoàng gia phái tới, ông cười hỏi, "Đúng là bổn quan khá tò mò."
"Thời gian trước, Thần Vương điện hạ được Bệ hạ đưa đến Lễ bộ làm việc, điện hạ thấy tình cảnh Lễ bộ quá tàn tạ, không đành lòng để các vị đại nhân làm việc trong môi trường tệ hại như thế, thế là điện hạ đã tấu lên Bệ hạ xin người tu sửa Lễ bộ." Phu xe cầm roi quất nhẹ vào lưng ngựa, "Không lâu sau, công sở Lễ bộ đã thay đổi từ trong ra ngoài."
"Đa tạ tiểu ca đã cho biết." Minh Kính Hải buông rèm xuống, vuốt ve cái cằm đã được cạo sạch sẽ.
Từ nhà Tam đệ vào cung có tổng cộng ba con đường, con đường xa nhất là đi vòng từ công sở Lễ bộ sau đó đi qua cửa Chu Tước rồi mới tiến cung.
Phu xe này cố ý để ông phát hiện ra sự thay đổi của Lễ bộ, không biết là do hắn tự chủ trương hay là ý của Bệ hạ?
Sau khi diện kiến Long Phong đế, Minh Kính Hải dâng lên danh sách đánh giá bí mật của các quan viên, kể lại những gì mình đã nghe và thấy trên suốt đường đi.
"Ái khanh vất vả rồi." Long Phong đế đỡ Minh Kính Hải ngồi xuống, "Có thần tử đắc lực như ái khanh, trẫm mới không phải là quân vương mê muội ngồi trên long ỷ..."
"Bệ hạ nói thế khiến vi thần xấu hổ." Hốc mắt Minh Kính Hải đỏ hoe, "Có thể được Bệ hạ tín nhiệm, vi thần chết ngàn lần cũng không chối từ."
Long Phong đế xúc động vỗ vai Minh Kính Hải, "Tốt, tốt, rất tốt."
Long Phong đế gật gù liên tục thốt lên ba chữ tốt, sau đó ông lại nói đến việc nhà, hỏi thăm sức khỏe của Minh Kính Hải thế nào, trên đường đi có gặp khó khăn gì hay không, "Trẫm biết tình cảm phu thê giữa khanh và phu nhân sâu đậm, nhưng phu nhân mất cũng đã lâu, hậu trạch của ái khanh không thể không có người quản lý, chi bằng trẫm chọn giúp khanh một hiền thê tiện bề chăm sóc?"
"Vi thần xin nhận ý tốt của Bệ hạ, nhưng bây giờ vi thần đã ở tuổi ngũ tuần, sớm đã quen với cuộc sống một thân một mình, sao dám làm lỡ con gái tốt nhà người ta?" Minh Kính Hải chắp tay cự tuyệt, "Phụ nữ như hoa như ngọc, phải kết hôn với đàn ông đã ngoài năm mươi lại có hai đứa con như thần là thiệt thòi lắm rồi, sao còn có thể đòi hỏi người ta quản lý hậu trạch, chăm sóc gia đình?"
"Ái khanh văn võ song toàn, sao lại tự xem nhẹ bản thân như thế?"
"Bẩm Bệ hạ." Minh Kính Hải cười lắc đầu, "Vi thần và chuyết kinh đã quen nhau từ nhỏ, trước khi cầu hôn nàng, thần đã lập lời thề tuyệt đối không thay lòng.
Dù nàng mất sớm, vi thần sống tạm bợ thế này cũng không sao, nếu vi phạm lời thề, mai này xuống suối vàng thần nào có mặt mũi để đi gặp nàng ấy nữa?"
Biết Minh Kính Hải không phải tìm cớ, Long Phong đế không khuyên nữa, "Quân thần hai ta đã lâu không gặp, tối nay khanh hãy ở lại cùng trẫm nâng ly, chong đèn trò chuyện thâu đêm."
Minh Kính Hải đứng dậy hành lễ, "Vi thần tuân mệnh."
"Bẩm nương nương, Bệ hạ phái người đến báo, tối nay Bệ hạ và Minh Kính Hải sẽ chong đèn nói chuyện thâu đêm, nên không thể đến thăm người.
Bệ hạ còn dặn đêm trở lạnh, nương nương đừng đá chăn, phải ngủ sớm." Hương Quyên đi đến bên cạnh Tô Quý phi, "Nương nương có gì muốn nhắn với Bệ hạ không ạ?"
"Minh Kính Hải?" Đôi mắt Tô Quý phi khẽ lướt qua, "Ông ấy hồi kinh rồi à?"
Hương Quyên gật đầu, "Lưu công công nói, Minh đại nhân vừa về kinh hôm nay ạ."
"Ông ta là Đại bá của Cửu Châu, cũng chính là Đại bá của con ta." Tô Quý phi ngẫm nghĩ, "Dặn phòng bếp làm vài món bánh ngọt đưa sang Thái Ương cung, nói...!nói là để Bệ hạ và Minh đại nhân nếm thử."
Hương Quyên kinh ngạc nhìn Tô Quý phi, xưa nay mỗi khi Bệ hạ tiếp đãi đại thần, nương nương chưa bao giờ mang đồ ăn sang đấy.
"Người của Minh gia phải khác với những người khác." Tô Quý phi cười, "Ngươi cứ làm theo ý ta là được."
"Vâng, thưa nương nương." Hương Quyên tự mình xuống bếp lấy điểm tâm, đưa đến tay Lưu Trung Bảo, "Lưu công công, phiền ngài rồi."
"Cô cô khách sáo quá." Lưu Trung Bảo nhận hộp đựng thức ăn, cũng không nhìn xem bên trong có gì, "Lão nô xin phép cáo từ."
"Công công đi thong thả." Tiễn Lưu Trung Bảo đi, Hương Quyên quay trở lại nội điện, thấy nương nương đang ngẩn người trước gương, nàng ta nhẹ nhàng bước tới bóp vai cho bà, "Nương nương đang nhớ Minh cô nương à?"
Tô Quý phi bị nàng ta chọc cười, "Đừng trêu ta, ta sợ Minh gia hoài nghi ta giành con gái nhà họ đấy."
"Hôm nay thời tiết âm u, ta lại nhớ đến chuyện cách đây đã lâu." Tô Quý phi gỡ cây trâm phương cài lệch bên tóc mai, khẽ dựa vào đệm mềm, "Ngươi có còn nhớ chuyện tám năm về trước, lúc ta và Độ Khanh ngồi thuyền hoa câu cá trên sông ở Lăng Châu, Độ Khanh đã cứu một cô bé chừng chín tuổi không?"
"Sao bỗng dưng nương nương lại nhớ đến chuyện này?" Hương Quyên cất trâm phượng vào hộp trang sức, cung nữ đem tới một cái ghế thêu nhỏ, nàng ta thuận thế ngồi xuống cạnh ghế mềm, "Không phải nương nương đã dặn điện hạ không được kể chuyện này cho ai hết rồi sao?"
"Ta cũng không hiểu vì sao, dạo gần đây cứ thường xuyên nhớ đến cô bé ấy, dù nước mắt cứ rơi nhưng không dám khóc thành tiếng." Tô Quý phi cười tự giễu, "Lẽ nào bổn cung đã già rồi ư?"
"Nương nương không già mà, thiếu nữ mười sáu cũng không bì được với nương nương." Hương Quyên cười, "Theo nô tỳ thấy, có lẽ là do nương nương thiện lương, thương xót cho cô bé đó."
"Ta nhớ hôm đó vốn định dẫn Độ Khanh đi ăn món cá nướng nổi tiếng ở địa phương, vì cứu cô bé kia nên không được nếm thử món cá nướng Lăng Châu." Tô Quý phi nhắm mắt cười, "Nhưng mà, dùng một món cá nướng để đổi lại mạng sống của một cô bé, không thiệt chút nào."
"Người tốt nhất định sẽ được đền đáp, nương nương lương thiện tất có phúc báo." Hương Quyên thấy nương nương đã buồn ngủ, nàng bèn lấy mền gấp đắp cho Tô Quý phi, yên lặng ngồi một bên trông chừng.
Nàng vẫn còn nhớ như in chuyện năm xưa, Bệ hạ vốn định cùng nương nương dẫn điện hạ cải trang vi hành nếm thử món cá nướng trứ danh, chẳng ngờ trong kinh truyền đến cấp báo, Bệ hạ không thể ở lại thuyền rồng.
Nương nương không nỡ nhìn điện hạ thất vọng, bà đành đưa điện hạ ngồi thuyền hoa ngắm cảnh câu cá, ai dè điện hạ không câu được cá mà lại câu được một cô bé bị trói tay chân.
Trông dáng dấp của cô bé cũng không mấy gầy yếu, mặt trắng nõn nà, da thịt mềm mại, giống như con cưng trong gia đình.
Có lẽ vì cô bé mặc áo lông dày, lại bị trói cả tay chân không thể giãy giụa nên mới không bị chìm xuống đáy.
Lúc được vớt lên, toàn thân cô bé lạnh cóng, miệng bị nhét chặt miếng vải rách, không thể nói chuyện.
Đến khi điện hạ gỡ miếng vải trong miệng nàng ra, cởi áo choàng lông cáo trên người mình khoác lên cho nàng ủ ấm, cô bé mới bắt đầu run rẩy rơi lệ.
Đợi sau khi thay quần áo sạch sẽ, điện hạ lại cho cô bé ăn mấy viên kẹo, cô bé mới bắt đầu mở miệng, nhưng vẫn không chịu nói ra thân thế của mình.
Nàng không nhớ rõ về sau cô bé ấy đã nói gì, chỉ nhớ cô bé đã làm lễ giống như người tu hành trong đạo quán với nương nương, nói rằng mai sau sẽ báo ơn nương nương và điện hạ.
Khi nói những lời này, ánh mắt nàng vô cùng trong trẻo, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh của nương nương và điện hạ vào lòng.
Về sau nương nương có phái người âm thầm điều tra thành Lăng Châu, biết được Lăng Châu đang có án buôn bán trẻ con, quan binh nơi đó đang truy bắt kẻ buôn người, trên đường đuổi theo thì phát hiện vài đứa trẻ bị kẻ bắt cóc vứt lại trong lúc bỏ trốn.
Có lẽ cô bé ấy cũng bị kẻ buôn người bỏ lại.
Cô bé ấy nào biết rằng, thiên hạ rộng lớn, nương nương cũng không phải là quý phu nhân bình thường, e rằng cả đời này họ cũng không có duyên gặp lại nhau.
"Nếu biết cô bé ấy chỉ bị kẻ bắt cóc mang đi, ta đã không nghiêm túc dạy dỗ cô bé ấy như vậy rồi." Trước khi nương nương rời khỏi Lăng Châu, bà còn sợ cô bé nghe lời mình không dám kể lại với người nhà.
Nghĩ đến những chuyện cũ, Hương Quyên lắc đầu, khi ấy nương nương vừa trải qua trận chiến giữa các hoàng tử chỉ mới vài năm, chịu đủ kiểu ám sát, âm mưu quỷ kế dọa sợ, vì thế bà làm việc cũng rất cẩn thận.
Nếu là nương nương của hiện tại, nhất định sẽ phái người đi tra rõ, nhận tiện tìm Bệ hạ tố cáo kể khổ.
"Hây." Nàng thở dài, bước ra cửa nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, trong cung này, có bao nhiêu người là vật hi sinh cho cuộc tranh giành hoàng quyền?
Bệ hạ, nương nương, chúng phi tần trong hậu cung, trông như có vẻ là người chiến thắng sau cùng, nhưng làn sương âm u do cuộc chiến tranh đẫm máu đó để lại vẫn còn lởn vởn trong cung, không hề biến mất.
Có lẽ...
Nàng định thần, quay đầu nhìn nương nương đã ngủ say.
Có lẽ vẫn còn tiếp tục kéo dài.
Đến giờ ăn tối, cung nhân bày đồ ăn lên, Lưu Trung Bảo đặt điểm tâm lên bàn, "Bẩm Bệ hạ, đây là món điểm tâm mới ở trong cung của Tô Quý phi, nương nương bảo lão nô đem đến cho ngài và Minh đại nhân nếm thử."
"Ái phi quả có lòng." Long Phong đế ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói với Minh Kính Hải, "Ái khanh này, điểm