"Minh cô nương?" Hương Quyên ngạc nhiên nhìn Cửu Châu, chợt nhớ ra huyện chủ cũng từng được gửi nuôi tại Lăng Châu, có lẽ nàng ấy biết được gì đó chăng?
"Ta..." Cửu Châu ngại ngùng nhìn quanh, lại như sợ có người khác nghe thấy, "Cô cô, chúng ta vào rồi nói."
"Được." Hương Quyên gật đầu, định dẫn Cửu Châu vào nội điện, nhưng chợt sực nhớ Ninh phi còn đang quỳ bên ngoài cửa điện, nàng ta đặt chân xuống, không biết lần này phải giải thích thế nào với Minh cô nương đây?
"Điện hạ." Cửu Châu níu tay áo Thần Vương không buông, đôi mắt sáng rực nhìn hắn, "Điện hạ vào cùng thần nữ có được không?"
"Được thôi." Thần Vương nắm tay áo Cửu Châu dẫn nàng bước về phía trước.
Hương Quyên nhìn bóng lưng hai người họ, không kìm được phì cười, điện hạ cũng biết quan tâm người khác rồi.
"Lạnh à?" Cách lớp vải, Thần Vương cảm nhận được cái lạnh ở đầu ngón tay Cửu Châu.
"Không." Cửu Châu cười lắc đầu, "Điện hạ vẫn giống như lúc nhỏ, vừa dịu dàng vừa chu đáo."
Hắn?
Dịu dàng chu đáo?
Đến ngay cả Thần Vương cũng cảm thấy ngại, hắn sờ mũi, "Cô đâu biết hồi bé ta thế nào."
Cửu Châu tủm tỉm nhìn hắn, "Ta biết chứ."
Đang nói chuyện, Cửu Châu chợt phát hiện có người đang quỳ trước cửa, bước chân chợt khựng lại, "Điện hạ, hình như có người đang quỳ ở đó thì phải?"
"Kệ đi." Thần Vương liếc mắt nhìn Ninh phi đang quỳ trước cửa, đưa tay ấn đầu Cửu Châu xuống, "Trong cung có vài người suốt ngày thích quỳ để đạt mục đích của mình."
"Ồ." Cửu Châu gật đầu, bước đến gần mới phát hiện ra người đang quỳ chính là Ninh phi nương nương.
Ninh phi nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu, bà ta và Cửu Châu mắt đối mắt, ánh mắt ấy như chất chứa sự nhịn nhục, đau khổ, bất lực, thậm chí còn có cảm giác ấm ức nhưng không dám nói ra.
Cửu Châu thì thầm bên tai Thần Vương, "Có phải Ninh phi nương nương từng học hí khúc trước khi tiến cung không?"
Thần Vương, "Sao cô lại nói thế?"
"Ta thấy phân đoạn này bà ấy diễn tốt ghê, rất giống hoa đán diễn những vai cuộc sống kham khổ ở trên sân khấu ấy."
Thần Vương kéo người vào phòng, hắn sợ nếu Ninh phi nghe được Minh Tiểu Trư nói gì chắc sẽ tức đến ngất đi mất.
"Mẫu phi đâu rồi?" Thần Vương xua tay miễn lễ cho cung nữ thái giám.
"Bẩm điện hạ, nương nương đang ở hậu điện."
"Đi thôi." Thần Vương vòng qua tiền thính đi vào hậu điện.
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy Tô Quý phi nói chuyện với thái giám, "Ai đến cầu tình thì để người đó quỳ cùng ả ta.
Đúng là mấy năm qua bổn cung đã hiền quá mức, để các ả leo lên đầu bổn cung mà ngồi.
Nếu bên Lăng Châu có tin tức thì báo cho ta biết, có nghe không?"
Thần Vương đưa mắt nhìn Cửu Châu, e hèm hai tiếng, "Mẫu phi, nhi tử đến rồi đây."
Tô Quý phi úp cuốn truyện yêu phi trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cửu Châu và Thần Vương bước vào cửa, "Cửu Châu lại đây, đến chỗ ta ngồi nào."
Thần Vương đưa đèn giao nhân cho thái giám, để hắn đem vào treo trong phòng của Cửu Châu, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, "Mẫu phi đã dùng bữa tối chưa?"
Tô Quý phi nhìn sắc trời, "Con chạy theo Cửu Châu đến đây là muốn ăn chực chỗ ta sao?"
"Mẫu phi hiểu lầm con rồi, con đang lo mẫu phi không có khẩu vị mà bỏ bữa thôi." Thần Vương quay đầu nhìn Cửu Châu, "Không tin thì người hỏi Minh Tiểu Trư đi."
"Nương nương, vì thần nữ đòi vào nên điện hạ mới đi cùng ạ." Cửu Châu ngoan ngoãn giải thích, "Trước khi đến đây, điện hạ và thần nữ đã dùng cơm rồi."
Tô Quý phi không ngờ Cửu Châu lại tin lời nói đùa của bà, cố nén cười, "Nếu Cửu Châu đã nói thế thì ta tạm tin nó một lần vậy."
"Người đã đưa về rồi, con cũng trở về đi." Tô Quý phi đuổi thẳng con trai, "Tuy hậu cung không có phi tần trẻ tuổi, nhưng hoàng tử trưởng thành như con cứ dăm ba bữa lại đến cung của mẫu phi thì còn thể thống gì?"
Thần Vương cười đứng dậy, hắn hiểu rồi, có con dâu tương lai như Minh Tiểu Trư, con trai là hắn đây xem như là đồ thừa.
"Đợi đã." Cửu Châu cuống quít, bắt lấy tay áo của Thần Vương nhưng bất cẩn bắt trúng ngón tay của hắn, "Điện hạ khoan đi đã."
Thần Vương nhìn ngón tay bị người ta nắm lấy, cả người cứng đơ như tượng.
Tô Quý phi cười tít mắt nhìn cảnh ấy, dịu dàng quay sang hỏi Cửu Châu, "Cửu Châu, có phải con có chuyện gì muốn nói với ta và Độ Khanh không?"
Bà phất tay để người hầu trong phòng lui xuống, "Nếu không có lệnh của bổn cung thì không ai được phép tới gần căn phòng này."
Nhóm cung nhân cúi đầu lui ra ngoài, đóng cửa lại giúp Tô Quý phi.
Cửu Châu ngẩng đầu nhìn Thần Vương.
"Cô...! cô cứ từ từ mà nói, ta đâu có bảo sẽ đi." Thần Vương ngồi xuống, đưa tay sờ vành tai nóng hổi, chẳng lẽ tai hắn bị thương do gió lạnh, nếu không sao lại bị bỏng đến mức này?
Cửu Châu chăm chăm nắm chặt ngón tay Thần Vương, như được tiếp thêm sức mạnh, "Nương nương, con nghe Hương Quyên cô cô nói người đang tìm một cô nương ở Lăng Châu đúng không ạ?"
Tô Quý phi nhận ra vẻ mặt và giọng nói bất thường của Cửu Châu, nụ cười trên gương mặt bà dần phai, khẽ gật đầu với Cửu Châu.
"Vào mùa đông tám năm trước, trên sông Hoa Khê ở ngoại ô Lăng Châu đúng không ạ?" Cửu Châu nhìn Tô Quý phi rồi lại quay sang nhìn Thần Vương, "Hôm đó điện hạ mặc cẩm bào cổ tròn màu tím nhạt, khoác một chiếc áo khoác lông chồn, giống như tiên đồng ngồi trước tiên nhân."
Thần Vương kinh ngạc nhìn Cửu Châu, trong lòng hắn có một suy đoán hoang đường, nhưng lại sợ suy đoán này biến thành sự thật.
Hắn không cách nào tưởng tượng nổi, khi cô nhóc ngốc nghếch này bị ngâm trong dòng nước lạnh lẽo đã đau đớn thế nào.
"Con..." Tô Quý phi hé môi, không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Người điện hạ cứu năm đó chính là con." Cửu Châu cúi đầu, "Con xin lỗi vì đã luôn giấu nương nương và điện hạ."
Không có ai biết rằng, khi nàng bước vào Minh Nguyệt cung, khi nhìn thấy nương nương nàng đã vui mừng biết bao.
Suýt nữa nàng đã chạy đến hỏi nương nương là tiểu tiên đồng từng cứu nàng ở đâu rồi, có phải đã trở thành quân tử nhân đức rồi không.
Nhưng nàng chưa từng quên lời của nương nương, kinh thành là nơi không bao giờ có bí mật.
Nàng không dám nói, không dám để nương nương và điện hạ rơi vào nguy hiểm.
Suốt tám năm qua, ngày ngày nàng đều đốt hương cầu nguyện trước mặt tượng thần Tam Thanh, mong các ngài Tam Thanh phù hộ cho ân nhân bình an, cuộc sống suôn sẻ, không bệnh tật ốm đau.
May mắn thay, các ngài Tam Thanh đã nghe được lời khẩn cầu của nàng.
"Con ơi." Tô Quý phi bước đến trước mặt Cửu Châu, ôm chầm nàng vào lòng mình, dịu dàng vuốt tóc nàng, nước mắt tràn bờ mi, "Đúng là một cô bé ngốc."
Cửu Châu dựa vào lồng ngực mềm mại của Tô Quý phi, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người bà, nàng dè dặt duỗi tay ra ôm bà.
Trên người nương nương vừa thơm lại vừa mềm nữa chứ.
Bảo sao lần đầu gặp nhau con bé lại vui như thế.
Chẳng trách con bé luôn vui vẻ gọi bà là nương nương, lúc nào cũng xoay quanh bà và Độ Khanh, dù người khác nói con bé nịnh bợ sủng phi, dung tục xu lợi, nhưng con bé chưa bao giờ lùi bước.
Cô bé ngốc thế đấy, ngây thơ luôn tin tưởng bà và Độ Khanh.
"Nương nương?" Cảm nhận được những giọt nước mắt âm ấm rơi lên mặt mình, Cửu Châu muốn ngẩng lên nhìn bà, "Người sao thế?"
"Không có gì, ta mừng quá thôi." Tô Quý phi bối rối đưa tay lau nước mắt, cánh tay còn lại không nỡ buông Cửu Châu ra, "Đúng vậy, là do ta vui quá."
"Thần nữ cũng rất vui khi có thể gặp lại nương nương và điện hạ." Cửu Châu dựa vào lòng Tô Quý phi, mỉm cười, "Lăng Châu cách kinh thành cả vạn dặm, thế gian người đến rồi lại đi, phải rất rất rất là có duyên mới khiến con gặp được nương nương và điện hạ."
Thần Vương nhìn Cửu Châu đang dựa vào lòng mẫu phi, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, nhưng sau đó lại nhanh chóng rụt về.
Năm ngón tay hắn siết chặt thành nắm đấm, trong lòng cuồn cuộn sóng trào đang gầm thét chực chờ tuôn trào, nhưng ở trước mặt Cửu Châu dịu dàng, hắn cố gắng nhịn xuống.
"Minh Tiểu Trư." Hắn hỏi, "Có phải năm đó ta đã cho muội vài viên kẹo không?"
Cửu Châu ở trong lòng Tô Quý phi quay sang nhìn hắn, "Vâng, điện hạ cho ta kẹo bạc hà, rất rất là ngọt."
Nàng thường bỏ kẹo bạc hà trong túi là vì nghĩ hắn vẫn còn thích loại kẹo này ư?
Thần Vương nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng, mãi một lúc sau mới cười nói, "Kẹo bổn vương cho dĩ nhiên phải ngọt hơn của người khác rồi."
"Vâng!" Cửu Châu gật đầu, nghiêm túc đồng ý với Thần Vương, "Kể từ lần đó, ta chưa bao giờ ăn được viên kẹo nào ngọt như thế nữa."
Tô Quý phi buông Cửu Châu ra, lau nước mắt, cố gắng mỉm cười với Cửu Châu, "Cửu Châu thích kẹo gì nào, ta sẽ để ngự trù làm cho con."
"Mẫu phi." Thần Vương không kìm được mở miệng, "Minh Tiểu Trư thích ăn gì con là người rõ nhất, chuyện này mẫu phi cứ giao cho con."
Tô Quý phi vuốt ve gương mặt Cửu Châu, không đoái hoài đến Thần Vương, "Con ở đây chơi với Độ Khanh một lát nhé, ta đi xử lý chút việc."
"Vâng ạ." Cửu Châu gật đầu.
Bước ra đến cửa, Tô Quý phi quay đầu nói với Cửu Châu, "Cửu Châu à."
Bà cười, "Ta cũng rất vui khi được gặp lại con."
Sau đó, bà nhìn thấy cô gái ấy nở một nụ cười rực rỡ, rực rỡ đến độ khiến lòng bà tan ra thành một hồ nước xuân.
Mở cửa điện, bà nhìn Hương Quyên đang đứng chờ bên ngoài, "Có chuyện gì?"
"Bẩm nương nương, Tề Quận vương phi cầu kiến ạ." Hương Quyên nhìn vào trong phòng, do dự một lúc rồi giúp điện hạ và Minh cô nương đóng cửa lại.
"Nàng ta tới đây làm gì?" Tô Quý phi vung lụa choàng, làn váy lướt trên bậc thềm tựa dòng nước chảy qua.
"Theo nô tỳ đoán có lẽ nàng ta đến đây để cầu tình cho Ninh phi." Hương Quyên đỡ tay Tô Quý phi, "Nương nương, Tề Quận vương phi là con gái của Tôn gia, tổ tiên Tôn gia có ba đời làm tướng, bốn người đỗ Trạng nguyên, mười Tiến sĩ, rất có danh tiếng trong giới văn thần tri thức."
"Thì sao, cha chú bác và các anh của Cửu Châu nhà ta là người đáng gờm." Tô Quý phi nói, "Tổ tiên Tôn gia có ba anh em nào cùng thi đậu một giáp không?"
Hương Quyên lặng thinh.
Trường hợp giống Minh gia quả thật rất hiếm thấy.
"Dù tổ tiên có nở mày nở mặt ra sao cũng không có nghĩa hiện giờ Tôn gia lợi hại." Tô Quý phi biết Hương Quyên đang lo lắng chuyện gì, "Là tiểu thư Tôn gia, nhưng gặp chuyện này mà nàng ta giấu Vân Diên Trạch, còn không đếm xỉa đến thể diện nhà mình mà tới cầu xin bổn cung, chứng tỏ nàng ta có tình cảm với Vân Diên Trạch."
Người nhà họ Tôn từ trước đến nay không thích sủng phi là bà, dù cung kính ngoài mặt, nhưng bà có thể nhìn thấy rõ sự kiêu ngạo rõ ràng của Tôn lão phu nhân mỗi khi ở trước mặt bà.
Tôn gia hiểu rõ là bà biết bọn họ không thích bà, chính bà cũng biết người nhà họ Tôn kiêu ngạo, nhưng nể tình Tôn gia có vài hạ thần giỏi giang nên bà không muốn so đo với họ.
Mấy năm qua, bà và Tôn gia vẫn luôn giữ thế nước sông không phạm nước giếng, nhưng Tôn Thái Dao lại cúi đầu trước mặt bà chỉ vì vì Tề Quận vương.
"Chẳng qua cũng chỉ là một cô nương vờ ngốc vì đàn ông mà thôi." Tô Quý phi cất giọng hờ hững, "Bổn cung sẽ không chấp với vãn bối làm gì."
Hương Quyên cười, "Nô tỳ biết mà, nương nương luôn khoan dung với các tiểu cô nương."
Tô Quý phi cười, không phải là rộng lượng hay khoan dung, chỉ là không đáng mà thôi.
"Mẫu phi." Tôn Thái Dao nhìn thấy Ninh phi vẫn còn quỳ gối trước cửa điện của Minh Nguyệt cung, nàng ta đưa tay muốn đỡ bà ấy dậy thì bị một cung nữ có nét mặt đanh sắt ngăn lại.
"Tề Quận vương phi." Cung nữ hành lễ với nàng, "Ninh phi nương nương đang thành tâm mong được gặp nương nương của chúng tôi, người dìu nương nương cũng được thôi, nhưng nô tỳ lo là Quý phi nương nương sẽ không nhìn thấy tâm ý của Ninh phi nương nương."
Tôn Thái Dao biết Tô Quý phi đang cố ý gây khó dễ mẫu phi của mình, nhưng nàng ta không thể làm gì khác, "Thân thể mẫu phi mảnh mai, ta nguyện quỳ thay mẫu phi để thể hiện tâm ý."
"Sự hiếu thảo của Quận vương phi khiến đất trời cảm động, người người khâm phục.
Nhưng nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi ở Minh nguyệt cung, đâu dám suy đoán suy nghĩ của Quý phi nương nương?" Cung nữ quỳ xuống trước mặt Tôn Thái Dao, "Xin Quận vương phi đừng làm khó nô tỳ."
"Xin Quận vương phi đừng làm khó chúng nô tỳ." Các cung nữ và thái giám đang gác ngoài điện cũng đồng loạt quỳ xuống.
Tôn Thái Dao nhìn cung