"Không cần nói gì cả, bổn vương biết tỏng suy nghĩ của các ngươi rồi." Thần Vương hất cằm, "Mau về nhà đọc sách luyện chữ, năng làm chuyện đứng đắn, tạo phúc cho bá tánh, hiểu chưa?"
Các công tử bột hoàng thất ngơ ngác gật đầu, hiểu thì hiểu đấy nhưng vẫn không rõ lắm.
Đọc sách luyện chữ, năng làm chuyện đứng đắn, đây là những lời mà Thần Vương có thể nói sao?
Hay điện hạ đang ám chỉ bọn hắn chuyện gì đó?
Tuy bọn hắn là công tử bột, nhưng cũng là công tử bột hoàng gia, trong người chảy cùng một dòng máu đa nghi, cả bọn nhìn nhau, sau đó chắp tay hành lễ với Thần Vương, "Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở, chúng tôi đã hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì ở yên trong nhà, đừng la cà trên phố nữa." Thần Vương ngẫm nghĩ, "Nếu rảnh quá không có chuyện gì làm thì đến học viện Hoằng Văn tham quan một chút, quyên góp vài cuốn sách, trồng vài loại rau cũng được."
Học viện Hoằng Văn?
Đám công tử bừng tỉnh, học viện Hoằng Văn sẽ chính thức chiêu sinh vào tháng Năm năm nay, tuy bọn hắn không đủ tư cách đến đó học, nhưng quyên vài cuốn sách, tặng chút lương thực, bày tỏ sự ủng hộ của nhà mình đối với học viện Hoằng Văn do chính tay Bệ hạ xây dựng, chuyện này bọn hắn làm được.
"Điện hạ?" Cửu Châu thấy nhóm công tử ấy vội tới rồi lại vội đi, trông như đã được điện hạ chỉ điểm một chuyện gì đó rất quan trọng, tò mò hỏi, "Nhìn bọn họ hình như có gì đó sai sai."
"Muội không biết huyết mạch hoàng thất đều có một cái tật à."
"Tật gì?"
"Đa nghi, hơn nữa từ nhỏ đã chuyên phỏng đoán suy nghĩ của người bậc trên." Thần Vương cười, "Khi muội có địa vị cao hơn bọn hắn, mỗi một câu muội nói, bọn hắn sẽ cẩn thận suy đoán từng câu từng chữ, sau đó sẽ cố làm những chuyện khiến muội vui, dựa vào cái này để được sống yên ổn."
"Nếu đó chỉ là một câu nói bình thường, không có ý gì khác thì sao?"
"Bọn hắn không dám đánh cược." Thần Vương hờ hững đáp.
"Vì bọn hắn không biết câu nào là thật, câu nào là giả."
Cửu Châu im lặng hồi lâu, một lúc sau mới cất giọng cảm thản, "Thế thì mệt mỏi biết bao."
"Muội đừng lo." Thần Vương dừng bước nhìn nàng, "Ta sẽ không để muội mệt mỏi như thế."
Cửu Châu sững sờ, rồi liền mỉm cười gật đầu, "Ừm!"
Những lời điện hạ nói đều trở thành sự thật, thế nên nàng chưa bao giờ nghi ngờ hắn.
Nhìn đôi mắt ngập tràn tin tưởng của Cửu Châu, Thần Vương cười, đưa mắt nhìn đội quân canh gác trước cửa cung, "Muội về đi, không cần tiễn nữa."
Cửu Châu dừng bước, "Điện hạ, ngày mai là đại điển phong hậu của nương nương.
Mẫu thân nói, huynh và nương nương có rất nhiều chuyện cần phải làm trong đại điển phong hậu, ta không thể đi tìm hai người."
"Nương nương là người phụ nữ tôn quý nhất thế gian, cũng đã nhận được mọi thứ trong thiên hạ." Cửu Châu lấy một khối điêu khắc gỗ đào từ trong ngực ra, "Đây được làm từ gỗ đào, mong điện hạ đưa nó đến tay nương nương giúp ta."
"Được." Thần Vương cất khối điêu khắc vào lòng, "Tết nguyên tiêu năm nào trong kinh thành cũng có hội đèn lồng, muội có thể bảo huynh của muội đưa muội ra ngoài dạo."
Cửu Châu gật đầu, ngẩng lên hỏi hắn, "Điện hạ có đến không?"
Thần Vương lắc đầu, "Ngày mai là đại điển phong hậu của mẫu phi, buổi tối ta không được xuất cung."
"Ồ." Ánh mắt Cửu Châu tối đi, sau đó lại mỉm cười, "Không sao, sang năm ta và điện hạ cùng đi."
Thần Vương cười xoay người nhảy lên ngựa, "Được, sau này mỗi năm ta sẽ cùng muội xem hội đèn lồng."
Tạm biệt Cửu Châu rồi trở về cung, Thần Vương đi thẳng đến Minh Nguyệt cung, đưa khối điêu khắc mà Cửu Châu nhờ hắn tặng cho Tô Quý phi, "Mẫu phi, đây là đồ Cửu Châu bảo con tặng trước cho người."
Tô Quý phi nhận lấy, là món đồ trang trí hình hồ lô, trên hồ lô còn vẽ tường vân như ý, dưới đáy còn được khắc hai chữ "diệu hi".
Diệu hi, là vẻ vang chiếu rọi lâu dài.
"Nô tỳ nghe bảo dân Lăng Châu cho rằng, người được ánh sáng chiếu rọi sẽ luôn hưởng may mắn, bách bệnh bất xâm." Hương Quyên cảm thán, "Minh huyện chủ đã tặng cho nương nương một lời chúc phúc tốt nhất."
"Hồ lô bằng gỗ đào này là do con bé tự khắc sao?" Tô Quý phi nhẹ nhàng vuốt ve hồ lô, nét mặt dịu dàng.
"Nhi thần không hỏi muội ấy." Thần Vương đang định nhìn xem hồ lô được khắc thế nào, nhưng lại bị Tô Quý phi đẩy ra.
"Không hỏi thì cũng đừng nhìn." Tô Quý phi khinh bỉ, "Cái gì cũng không hiểu, tránh sang một bên đi."
"Tuy nhi thần không hỏi nhưng nhi thần vẫn đoán được." Thần Vương rót cho mình một tách trà, đi tới ngồi xuống bên cạnh, "Gỗ đào là đồ vật mà người đạo gia rất ưa dùng, người bình thường không thích sử dụng gỗ này.
Từ nhỏ Minh Tiểu Trư lớn lên ở đạo quán, nếu không phải do tự tay muội ấy khắc thì sao lại để cho con tặng cho mẫu phi?"
"Đúng vậy." Tô Quý phi tìm sợi dây đỏ buộc hồ lô lại, "Ta có hồ lô gỗ đào do chính tay Cửu Châu điêu khắc, con có không?"
Nụ cười trên mặt Thần Vương cứng lại, hắn cúi đầu vuốt ve túi thơm bên hông, trong đó có bùa hộ thân mà Cửu Châu tặng, đoạn định thần, "Sao nhi thần lại đi tranh với mẫu phi, nàng là con dâu tương lai của mẫu phi, làm vài món đồ tặng cho người cũng là chuyện nên làm."
"Hương Quyên." Tô Quý phi phớt lờ hắn, quay sang nói với Hương Quyên, "Ngươi ngửi thử xem có cái gì bị hỏng hay không, sao bổn cung lại nghe mùi chua đâu đây."
Thần Vương im lặng đứng dậy, bước đến cửa mới hắng giọng đáp, "Mẫu phi nghĩ nhiều rồi, con có bùa hộ mệnh do chính tay muội ấy tặng đấy."
Vừa dứt lời, hắn co chân chạy nhanh, như thể sợ Tô Quý phi sẽ giành lấy bùa hộ mệnh với mình vậy.
Tô Quý phi nhìn bóng lưng chuồn lẹ của hắn thì bật cười, lại cúi đầu nhìn hồ lô trên tay, vuốt ve cái bầu tròn trịa của nó.
"Nương nương, để nô tỳ giúp ngài cất vào hộp nhé?"
"Không cần." Tô Quý phi cười, "Ngày mai bổn cung muốn mang nó bên mình."
Người bị kích thích lớn nhất trong chuyện Long Phong đế sắc phong Tô Quý phi làm hoàng hậu không phải là nhóm văn thần võ tướng, mà là những quan viên xuất thân thế gia đại tộc.
"Đầu tiên là Bệ hạ khởi công xây dựng học viện Hoằng Văn, thu nhận học trò nghèo khắp thiên hạ, sau đó lại sắc phong Tô Quý phi xuất thân thấp kém làm hoàng hậu, rốt cuộc Bệ hạ có ý gì?"
"Lẽ nào Bệ hạ muốn hất cẳng thế gia đại tộc như chúng ta?"
"Mọi người nghĩ nhiều rồi, phi tần trong cung Bệ hạ làm gì có ai xuất thân từ thế gia đại tộc." Một người trong đó nhàn nhã nhấp ngụm rượu, "Mấy năm qua, dù thế gia đại tộc