Cửu Châu tưởng điện hạ sẽ đưa mình đến mấy nơi náo nhiệt hoặc là những chỗ mà tài tử giai nhân thích đến, ai ngờ điện hạ lại dẫn mình lên một cây cầu.
Trên cầu chỉ treo vài chiếc đèn lồng đỏ trơ trọi, rất ít người tới bên này, vô cùng vắng vẻ.
Đôi ba đèn hoa đăng dập dềnh trôi trên mặt nước, tựa như những ngôi sao băng lững lờ.
"Điện hạ dẫn ta đi xem gì thế?" Cửu Châu tò mò nhìn quanh.
"Suỵt, đến rồi kìa." Thần Vương chỉ xuống cầu, một chiếc thuyền mộc từ từ đi ngược dòng nước, có hai người trên đó.
Cửu Châu phát hiện trong tay hai người nọ còn cầm theo lưới đánh cá.
"Tết Nguyên tiêu mà họ vẫn đi đánh cá ư, sông này có cá sao?" Cửu Châu tò mò nhìn quanh.
Sau đó, nàng nhìn thấy hai người kia tung lưới ra, vớt từng chiếc hoa đăng đang trôi lững lờ trên mặt sông.
Cửu Châu, "..."
"Năm nào cũng có rất nhiều người thả đèn khiến mặt sông toàn rác, về sau Kinh Triệu doãn tìm ra cách, phái người canh ở hạ lưu sông để vớt số đèn này lên." Thần Vương không nói cho Cửu Châu biết, hồi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hắn cũng từng thả đèn một lần.
"Thành tâm sẽ linh, thành tâm sẽ linh." Cửu Châu bấm tay theo lễ của Đạo gia, "Ông trời sẽ hiểu cho mọi người."
Rồi sau đó, cả hai dựa vào thành cầu xem người ta vớt đèn.
Từ lúc phát hiện đèn của mình bị vớt lên, Thần Vương bắt đầu có sở thích xem người ta vớt đèn, vì thế năm nào hắn cũng đứng ở chỗ vắng người mà xem, khiến các huynh đệ khác lầm tưởng hắn không thích tham gia hội hoa đăng đêm Nguyên tiêu.
"Sắp đến giờ Tý rồi." Thần Vương lấy hai sợi dây đỏ từ trong tay áo ra, dẫn Cửu Châu tới dưới một gốc cây, đưa một sợi cho nàng, "Nào, muội thắt sợi dây này lên cây đi."
Cửu Châu bắt chước hắn, nhón chân thắt sợi dây đỏ lên nhành cây, "Điện hạ, thắt dây có ý nghĩa gì sao?"
"Nó mang ý nghĩa bình an, không bệnh tật không hoạn nạn." Thần Vương buông tay, nhìn hai sợi dây đỏ thắt chung vào nhau, hắn mỉm cười nói, "Đi thôi, ta đưa muội về nhà."
Vừa dứt lời, hắn lại thấy một đôi tình nhân đứng dưới tàng cây giúp nhau buộc dây lên cây.
"Lang quân, dây đỏ của chúng ta đã được buộc chung chỗ, từ nay trở đi không rời xa nhau."
"Đương nhiên, trong lòng ta chỉ có mỗi nàng mà thôi."
Thần Vương vội ho một tiếng, "Đi thôi, chắc chắn cặp đó là người nơi khác, không hiểu phong tục của kinh thành."
"Ồ." Cửu Châu ngoái đầu nhìn đôi tình nhân kia, chậm rãi gật đầu, nàng vẫn chọn tin tưởng điện hạ.
Chỉ có hai Hộ Long vệ đi sau là sắp không nín cười được tới nơi rồi.
Dân kinh thành ai mà chẳng biết, người có tình cùng thắt dây đỏ trong đêm Nguyên tiêu ngụ ý cho tình yêu vĩnh cữu, mãi mãi không chia lìa.
Giờ nói cuội dễ lắm, đến lúc lộ thì xấu hổ tới mức nào.
Đàn ông đúng là đàn ông, nói dối hùng hồn lắm, tới khi bị vạch trần thì lại đánh trống lảng.
Thần Vương nắm tay Cửu Châu bước đi thật chậm, thế nhưng vẫn phải đến lúc tới nhà Minh Cửu Châu.
Hắn sai Hộ Long vệ gõ cửa, chờ cánh cổng Minh gia mở ra, hắn mới buông tay Cửu Châu, "Muội về nhà ngủ sớm nhé."
Cửu Châu ngoan ngoãn gật đầu, nhấc váy bước lên bậc thềm, Thần Vương vẫn đứng tại chỗ nhìn nàng.
"Điện hạ." Cửu Châu giơ chiếc đèn cún con trên tay lên, "Cám ơn chiếc đèn của điện hạ, ta thích lắm."
Thần Vương cúi đầu nhìn chiếc đèn trong tay, "Ta cũng rất thích chiếc đèn này."
Là chiếc đèn nàng đã đi tìm khắp mấy con phố vẫn không mua được, cuối cùng lại được hắn mua lại.
Có lẽ đấy chính là tâm linh tương thông.
Cửu Châu xách đèn đi vào trong viện, nhìn thấy phụ thân, mẫu thân và ca ca đều ngồi ở kia, ba người đồng loạt quay đầu nhìn nàng, "Về rồi hả?"
Nàng giật mình lùi về sau một bước, "Cả nhà về rồi à."
"Lại đây ngồi nào." Thẩm thị lướt nhìn chiếc đèn trên tay Cửu Châu, vẫy tay gọi nàng tới chỗ mình ngồi.
"Đi chơi với Thần Vương điện hạ vui không?" Bà sờ tay con gái, rất ấm, an tâm rồi.
"Dạ vui ạ." Cửu Châu gật đầu, "Dọc đường con và điện hạ còn gặp Hoài Vương điện hạ, hắn nói mấy lời kỳ cục lắm."
Nàng kể lại những lời mà Hoài Vương đã nói cho người nhà nghe.
"Hoài Vương nhìn khù khờ nhưng rất kỹ tính, lời hắn nói chỉ nên tin hai phần mà thôi." Minh Kính Châu bảo, "Hoài Vương phi là con gái của Công bộ Thị lang Ngô Miễn, tuy Ngô Miễn có chút tâm tư, nhưng làm người không có vấn đề gì lớn, cũng được coi là một vị quan tốt.
Sau này nếu có qua lại với Hoài Vương phi, chỉ cần không bàn chính sự thì con đừng lo quá."
"Phụ thân, ý của phụ thân là Hoài Vương muốn..." Nàng hạ giọng thật thấp, "Muốn ngồi lên vị trí kia sao?"
"Có hoàng tử nào mà không muốn chứ?" Minh Kính Châu giúp Cửu Châu phân tích mấy vị hoàng tử và hoàng tử phi, "Tứ hoàng tử thất thế, người được lợi lớn nhất chính là hoàng trưởng tử.
Ngày trước Tứ hoàng tử được tiếng thơm bên ngoài, vì thế tuy là trưởng tử nhưng Hoài Vương lại không được lòng người bằng Tứ hoàng tử."
"Hắn nói những lời đó với Thần vương không phải có ý muốn nịnh nọt, mà là vì kiêng kỵ Tô Hoàng hậu nhận được thánh sủng." Minh Kính Châu lắc đầu, "So với các hoàng tử đời trước thì đời này kém xa."
Sau khi Tô thị được phong hậu, Đại hoàng tử lập tức lấy lòng Thần Vương, quá vội vàng, cũng quá dối trá.
Trừ phi Thần Vương là kẻ ngu, nếu không sao có thể bị mắc lừa.
"Thần Vương nói thế nào?"
"Điện hạ không nói gì, huynh ấy còn dẫn con đi chơi nữa." Cửu Châu nhớ lại sau khi rời khỏi tửu lâu, điện hạ dặn nàng đừng để ý tới Đại hoàng tử, không nén được bật cười, "Hình như điện hạ cũng không thích để tâm đến Hoài Vương."
Minh Kính Châu lấy làm yên tâm, bây giờ Bệ hạ vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, ông chỉ sợ sau khi Tô thị được phong hậu, Thần Vương sẽ có tâm tư khác.
"Trời cũng đã khuya, để con nó đi ngủ đi." Thẩm thị lên tiếng, "Mấy ngày sắp tới e sẽ có bạn bè thân thích mang quà đến tặng, tối nay không ngủ ngon thì ngày mai không dậy nổi đâu."
Nhìn thấy đại hôn ngày một gần, trong lòng bà chợt thấy trống rỗng, kiểm tra lại từng tờ danh sách đồ cưới, cứ lo cứ sợ thiếu gì đó.
Thậm chí tối ngủ nằm mơ đều lo đến chuyện xuất giá của con gái.
Bà...!không nỡ.
***
Lúc Thần Vương trở về Chương Lục cung thì trời đã tối khuya, thái giám hầu hạ hắn cởi áo ngoài, "Điện hạ, ngoài cung tối nay chắc là nhộn nhịp lắm?"
"Ừ." Thần Vương gỡ ngọc quan trên đầu xuống, "Đèn sao rực rỡ, rất thú vị."
Hắn rửa mặt, chợt nhớ ra chiếc đèn