Theo phong tục, khi con gái xuất giá, cha mẹ sẽ căn dặn con gái nếu đã là vợ người thì phải ngoan ngoãn dịu dàng, chăm lo việc nhà và những điều tương tự.
Nhưng Thẩm Doanh chỉ nắm tay con gái, âu yếm nói, "Con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, thế gian muôn nghìn vẻ cũng không bằng bản thân mình."
Dứt lời, bà nghiêng đầu nhìn Thần Vương, thấy đối phương chẳng hề có vẻ không vui, nhún gối hành lễ, "Làm phiền...!điện hạ rồi."
"Xin nhạc mẫu yên tâm, nhất định con rể sẽ chăm sóc Cửu Châu thật tốt." Dưới tay áo, Thần Vương len lén nắm chặt tay Cửu Châu, nhoẻn miệng cười với nàng, "Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để bất cứ ai bắt nạt nàng."
"Được rồi." Thẩm Doanh vờ như không nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nắm tay nhau, xoay người bưng đĩa điểm tâm lên, dùng đũa gấp một miếng đưa tới bên miệng Cửu Châu, "Chúc cho cuộc sống sau này của con ngọt ngào như miếng bánh này, không phiền không lo."
Đợi Cửu Châu ăn xong, quan viên Lễ bộ cất cao giọng, "Mời tân nương lên kiệu!"
Thần Vương thấy Minh Ký Viễn xoay người toan ngồi xổm xuống cõng Cửu Châu, vội vàng lên tiếng, "Đại cữu huynh cứ để ta cõng."
Minh Tồn Phủ nhịn không đặng đi lên ngăn Thần Vương lại, "Điện hạ, chuyện này không thể để điện hạ làm được."
Thấy người Minh gia kiên quyết phản đối, Thần Vương tiếc nuối từ bỏ, "Thôi được."
Nhóm bát đại mệnh phụ và toàn phúc phu nhân không còn gì để nói, bọn họ lẳng lặng nhìn sang chỗ khác vờ như không nhìn thấy gì, làm gì có hoàng tử nào lại hành lễ cùng tân nương?
Bát đại mệnh phụ thường xuyên xã giao nhiều, vì thế càng hiểu chuyện của hoàng gia hơn các toàn phúc phu nhân.
Từ khi Tô thị được sắc phong làm Hoàng hậu, rất nhiều người bắt đầu ngờ rằng không lâu sau Bệ hạ sẽ sắc phong Thần Vương làm Thái tử.
Một hoàng tử có khả năng trở thành Thái tử, nhất quyết tự mình đón dâu còn hơn bị quan văn vạch tội bất tuân với lễ nghĩa, thậm chí còn dẫn các Vương gia khác đến trợ giúp, phải coi trọng tân nương thế nào mới làm được nhường ấy?
Bọn họ nhìn Minh cô nương đang được huynh trưởng cõng trên lưng, ai ai cũng kháo nhau Tô hậu rất hài lòng về Thần Vương phi, bọn họ cứ nghĩ đó chỉ là những lời khách sáo, không ngờ Tô hậu lại đồng ý để con trai làm đến mức này.
Khi đã xuất giá, mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề nan giải, có thể được mẹ chồng là Hoàng hậu yêu quý quả là phúc khí của Minh tiểu thư.
Hoài Vương chắp tay ra sau lưng, phải gắng nặn ra nụ cười hiền từ của huynh trưởng đối với đệ đệ.
"Chuyện phiền rồi đấy." An Vương nhăn nhó lê bước chân đầy nặng nề, "Nếu để Vương phi nhà ta biết Ngũ đệ tự mình đến Minh gia đón dâu, ta về nhà thể nào cũng bị nàng kiếm chuyện cho xem."
Hoài Vương chậc lưỡi, "Nếu nàng ta muốn kiếm chuyện thì đệ cứ đến phòng thiếp thất mà ngủ, đệ là con trai của phụ hoàng, lẽ nào lại đi sợ một đứa đàn bà?"
An Vương gượng cười không đáp lại, hắn không sợ đàn bà, nhưng hắn sợ Vương phi nhà hắn.
"Đại ca này, trong nhà nhị ca không có thiếp thất." Tĩnh Vương khẽ nhắc nhở, "Nhị ca...!sợ vợ."
"Đừng...! đừng có nói bậy, đó không phải là sợ vợ, chỉ là ta không muốn nạp thiếp thôi." An Vương vội vàng phủ nhận, đánh trống lãng sang chuyện khác, "Tân nương sắp ra cửa rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Hắn không nạp thiếp, chẳng lẽ Lã Chiêu Nghi cũng để mặc cho hậu viện của hắn chỉ có mỗi Vương phi?" Tĩnh Vương khẽ thì thầm, sau đó quay sang nói với Hoài Vương, "Lã Chiêu nghi tốt ghê."
Hoài Vương không có ấn tượng gì về Lã Chiêu nghi, hắn ta chỉ nhớ đó là một người phụ nữ lặng lẽ ít nói, khuôn mặt cũng khá dễ nhìn.
Bà ta vốn là cung nữ nhị đẳng của Thái hậu, có một ngày phụ hoàng đến thỉnh an Thái hậu, bà ấy đã ban Lã Chiêu nghi cho phụ hoàng.
Hồi bé hắn ta từng nghe người khác nói, Lã Chiêu nghi là tai mắt do Thái hậu cài vào bên người phụ hoàng, vì thế không bao giờ được ông ấy sủng ái.
Thực tế, sau khi phụ hoàng đăng cơ chỉ độc sủng một mình Tô hậu, các phi tần khác cũng chẳng khác gì Lã Chiêu nghi.
Lúc ấy còn trẻ người non dạ, hắn từng hỏi mẫu phi vì sao phụ hoàng độc sủng Tô thị và Vân Độ Khanh, mẫu phi không trả lời mà chỉ nhìn hắn, đến khi hắn không có can đảm hỏi lại, bà mới nói với hắn vài câu.
"Tình yêu nam nữ không phải thứ quan trọng, nhưng quyền lực lại nằm trong tay người khác, nào có tư cách chọn thứ mình thích."
"Đại ca? Đại ca?"
Tĩnh Vương thấy Hoài Vương ngẩn người, khẽ nhắc, "Tân nương sắp lên kiệu hoa rồi."
Hoài Vương hoàn hồn, nhìn cỗ kiệu trước cổng mà lòng xót xa, Vân Độ Khanh cưới Vương phi lại được dùng kiệu mười hai người khiêng, trước đây hắn cưới Vương phi cũng chỉ được dùng kiệu tám người khiêng mà thôi.
Đều là hoàng tử như nhau, nhưng lại khác một trời một vực.
Minh Ký Viễn cõng Cửu Châu cẩn thận đỡ nàng ngồi vào kiệu hoa, hắn nhận lấy ngọc như ý từ trên tay mệnh phụ, đặt lên gối muội muội mình.
"Ca ca." Cửu Châu lén hạ quạt xuống, chớp mắt với Minh Ký Viễn, "Ca ca đừng buồn, cũng đừng lo cho ta.
Huynh nhích lại đây muội nói huynh nghe cái này."
Minh Ký Viễn bất chấp ánh mắt người ngoài, nhích đầu lại gần Cửu Châu.
"Ca ca về nói lại với cha mẹ, Cửu Châu không rời khỏi nhà, Cửu Châu chỉ mang thêm một điện hạ về nhà mình mà thôi."
Làn mi Minh Ký Viễn rung lên, nhìn em gái với ánh mắt nể phục.
"Ca ca hiểu rồi." Minh Ký Viễn hít sâu một hơi, "Muội nhớ kỹ, nhất định, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Vâng." Cửu Châu gật đầu.
"Minh đại nhân, giờ lành đã đến, nên khởi kiệu thôi." Mệnh phụ nhắm mắt bước tới bên cạnh Minh Ký Viễn nhắc nhở.
Minh Ký Viễn nhìn em gái nhà mình một lúc, sau đó chậm rãi buông rèm kiệu, quay người nhìn Thần Vương.
Thần Vương chắp tay hành lễ với anh vợ, xoay người nhảy lên con ngựa buộc lụa đỏ, cất cao giọng, "Khởi kiệu."
Hắn quay đầu nhìn ba vị huynh trưởng đang ở phía sau.
Trước mắt bao nhiêu người, ba vị hoàng tử giữ vững nụ cười gượng gạo, cao giọng hô to, "Khởi kiệu!"
Hoài Vương, "Sen tịnh đế hoa khai phú quý."
An vương: "Chuyện vui đến lộc đầy nhà cửa."
Tĩnh Vương: "Long phụng sum vầy cầm sắt vang."
"Khởi kiệu."
Mười hai kiệu phu lực lưỡng nâng kiệu hoa long phượng lên, tiếng pháo rộn ràng khiến toàn kinh thành náo nhiệt hơn thường.
Người Minh gia đứng trước cửa chính, Minh Kính Châu cầm chậu nước trong tay, nhưng không cách nào hắt đi được.
"Gả con gái như bát nước đổ đi cái gì chứ!" Ông quyết tâm tránh sang một bên, hắt chậu nước lên cửa nhà mình, "Con gái của Minh Kính Châu ta, dù có lấy chồng cũng là con gái của ta."
"Phụ thân, Tam thúc còn chưa khóc mà phụ thân khóc cái gì?" Minh Tồn Phủ quay đầu nhìn cha già nhà mình lén lau nước mắt, vội lấy khăn tay ra an ủi, "Biết bao nhiêu người đang nhìn kìa."
"Con làm sao mà hiểu." Minh Kính Hải rưng rưng, "Đến đời thứ ba Minh gia chúng ta mới có một đứa con gái là Châu Châu, đã thế còn bị người hoàng gia cưới mất, ta khó chịu lắm."
Minh Tồn Phủ đảo mắt nhìn quanh, xác định không có ai chú ý mới lên tiếng, "Con thấy Thần Vương điện hạ rất tốt, không những tự mình đến Minh gia đón dâu, mà còn nhờ các hoàng tử khác làm phù rể, chứng tỏ điện hạ rất thích Cửu Châu."
"Đó là chuyện đương nhiên." Mỗi một trưởng bối đều xem con gái nhà mình là cải trắng, còn con trai người ta chính là một con heo nhăm nhe nhổ cải trắng.
"Mà hình như con không nhìn thấy Tứ hoàng tử đâu." Minh Tồn Phủ nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ Tứ hoàng tử ghi hận chuyện Tam thúc vạch tội Trịnh gia và Trịnh thị nên không đến?"
"Nghĩ tích cực lên." Minh Kính Hải lau khô giọt lệ bên khóe mắt, "Có lẽ là do vết thương ở đùi của điện hạ chưa khỏi nên không cưỡi ngựa được."
Minh Tồn Phủ, "..."
Hình như đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì với Tứ hoàng tử cho lắm?
Trong đội ngũ kiệu hoa, đoàn người mặc áo đỏ thổi kèn đánh trống thu hút biết bao dân chúng vây xem.
"Tân lang tuấn tú quá."
"Thấy phát quan hình rồng ngậm châu trên đầu tân lang không? Chỉ có hoàng tử, hoàng tôn mới có thể đội phát quan kiểu đó."
"Ồ, hèn chi hai bên đường đều được giăng lồng đèn đỏ, tân nương hẳn phải đẹp lắm."
"Sao ngươi nói thế?"
"Ba tháng trước cũng có một vị hoàng tử thành thân, nhưng hôn lễ không được long trọng như hôm nay."
"Những vị hoàng tử ấy sao mà so được với vị này, đây chính là Thần Vương văn võ song toàn.
Ngươi có thấy ba công tử tuấn tú đi sau Thần Vương không, đó cũng là các huynh trưởng của ngài ấy đấy."
"Vương gia bá đạo và huyện chủ xinh đẹp, đúng là..." Một đại tỷ cầm chiếc làn kích động nhìn kiệu hoa, giọng cũng run run, "Tiên sinh kể chuyện từng kể, Vương gia bá đạo đã lập lời thề với huyện chủ xinh đẹp là y nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng nhất để cưới nàng về, y đã làm được rồi!"
Một thư sinh đứng cạnh nàng ta cãi lại, "Tiên sinh kể chuyện chỉ kể mấy chuyện hoang đường, đều là giả hết."
"Nếu là giả vậy hôn lễ long trọng này ở đâu ra?" Đại tỷ kia lườm thư sinh, "Đám người đọc sách bạc tình, thay lòng đổi dạ như các ngươi làm sao hiểu được Vương gia bá đạo si tình với huyện chủ thế nào, hứ!"
Nàng ta đánh mông đuổi theo kiệu hoa, đứng tụ tập với những cô gái khác, bàn tán về hôn lễ khiến biết bao cô nương phải hâm mộ.
"Ta thấy ngươi không nỡ dùng tiền cho nương tử nhà mình nên mới cố tình đứng đây buông lời ghen ghét." Một cô gái khác chủng chẳng ném thêm câu nữa, "Hay là ngươi ghen tỵ vì Vương gia đậu Trạng nguyên còn ngươi thì không?"
Thư sinh, "..."
Lời đồn linh tinh gì thế này?
Hắn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của các cô gái xung quanh, sợ bị đánh hội đồng nên đành cụp đuôi rời đi.
Song trong lòng lại sinh ra oán hận với Thần Vương và Thần Vương phi, để hắn chống mắt lên mà xem, đến khi Thần Vương nạp thiếp thì đám đàn bà này sẽ thế nào.
Kiệu hoa sắp đến cổng Chu Tước, vậy mà các tộc lão hoàng thất vẫn đang cãi nhau xem xem kiệu hoa sẽ đi vào cửa nào.
"Tuy Thần Vương là con trưởng nhưng cũng chỉ là thân vương, cậu ta được kết hôn trong cung đã là trường hợp ngoại lệ, làm sao có thể để kiệu hoa Vương phi đi vào cửa chính được?"
"Nếu là con trưởng thì vào bằng cổng Chu Tước cũng không sao..."
"Hừ! Ta thấy ngươi đang muốn lấy lòng Tô hậu nên mới dẹp bỏ quy tắc của tổ tông!"
"Đừng cãi nhau nữa, kiệu hoa đến rồi."
Các vị tộc lão còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một nhóm Hộ Long vệ đi tới trước cửa chính, dàn ra hai bên rồi quỳ xuống.
"Mừng đại hôn Thần Vương, Bệ hạ có lệnh mở cổng chính!"
Đám tộc lão vừa nãy còn cãi nhau om sòm lập tức trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Bệ hạ ngày thường ôn hòa, tôn trọng mình như vậy mà hôm nay lại bỏ qua ý kiến của bọn họ, ra lệnh Hộ Long vệ mở cổng chính với thái độ dứt khoát.
Nhìn bội đao bên hông Hộ Long vệ, nhóm tộc lão thức thời ngậm miệng.
Mấy ông già ở đây có thể bảo toàn tính mạng qua hai triều đại không phải vì có huyết mạch hoàng gia, mà ưu điểm lớn nhất chính là thức thời.
Bệ hạ là chủ nhân hoàng cung này, nếu ông ấy đã không ngại để kiệu hoa của Thần Vương đi qua cổng chính thì bọn họ ngại gì.
Cánh cổng chính của hoàng cung từ từ mở ra trước mắt mọi người.
Nụ cười trên gương mặt Hoài Vương còn khó coi hơn cả khóc.
Là cổng chính!
Có thể đi bằng cổng đấy chỉ có mỗi Hoàng hậu!
Phụ hoàng sủng ái Ngũ đệ đến mức này rồi sao? Hắn cắn răng, lúc ngẩng đầu cố gắng giữ một nụ cười thật tự nhiên.
Hắn không ghen tỵ, không có gì để ghen tỵ cả.
An Vương nhìn cổng chính đang từ từ mở ra, thầm thở phào một hơi, cuối cùng hắn cũng đã có cách dỗ dành Vương phi nhà mình rồi.
Nếu Vương phi hỏi hắn vì sao không đến nhà mẹ đẻ đón nàng, hắn sẽ nói hôn lễ của Ngũ đệ là ngoại lệ, tất cả đều do ý của phụ hoàng.
Nào là hoàng tử đích thân nghênh đón, nào là một trăm linh tám món đồ cưới, kiệu hoa mười hai người nâng, tất cả đều không vinh quang bằng đi qua từ cổng chính Chu Tước.
Chỉ cần đẩy hết trách nhiệm cho phụ hoàng, Vương phi sẽ không đuổi hắn đến thư phòng ngủ nữa.
Thần Vương nhìn cổng chính rộng mở, quay đầu nhìn kiệu hoa rồi đưa tay vuốt ve con ngựa, móng ngựa lộc cộc bước vào cổng chính.
"Chúc mừng đại hôn của Vương gia và Vương phi!"
Cấm Vệ quân, Hộ Long quân, Kim Giáp vệ đều quỳ xuống hô lớn, "Chúc Vương gia và Vương phi bạch đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc."
Phía sau cổng chính, thảm đỏ trải dài một đường không thấy điểm cuối.
Lác đác vài cánh hoa rơi xuống từ cung tường, có vài cánh nhẹ nhàng rơi vào trong kiệu hoa, Cửu Châu cúi đầu nhặt một cánh hoa vừa đáp xuống người mình, phát hiện đây không phải loài hoa theo mùa.
Nàng từng nghe ca ca nói, có một số nhà vì muốn hoa nở quanh năm mà xây nhà kính trồng hoa, tiêu không ít bạc.
Hôn lễ này của nàng và điện hạ đã tốn bao nhiêu bạc của Bệ hạ và nương nương rồi?
Cầm quạt che mặt, nàng vén rèm lên, nhìn ra ngoài qua khe hở be bé.
Ở hai bên con đường, cứ cách vài bước là lại có một cung nữ hoặc thái giám cầm đèn lồng dán chữ hỉ, cánh hoa bay ngợp trời, lụa đỏ giăng khắp nơi, trống kèn vang rộn rã, hệt như đang chìm trong cảnh mơ.
Kiệu hoa đi qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, bóng đêm dần buông, đèn lồng chữ hỉ trên tay cung nữ và thái giám được