"Ngũ đệ đúng là có triển vọng." An Vương vừa cảm khái xong ngoảnh đầu lại thấy ba huynh đệ đang nhìn mình chăm chăm, khó hiểu hỏi lại, "Ta nói gì sai sao?"
"Không." Hoài Vương khô khốc vứt ra một câu, "Nếu đệ giữ im lặng thì càng tốt nữa."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
"Đại ca, không phải chúng ta đến gặp phụ hoàng sao?" An Vương gọi với theo Hoài Vương, "Sao huynh lại quay về?"
Hoài Vương dừng bước, miệng cười nhưng lòng lại không, "Phụ hoàng nghe Ngũ đệ đọc bài lâu thế hẳn đã mệt, chúng ta sao có thể quấy rầy."
Vân Diên Trạch nhìn thoáng qua chỗ Vân Độ Khanh đang đứng, im lặng rời khỏi cùng Hoài Vương.
Tĩnh Vương do dự một lát, khẽ nói với An Vương, "Nhị ca, chúng ta đi thôi."
An Vương chưa kịp phản ứng lại, Tĩnh Vương đã sải bước đuổi theo Hoài Vương không thèm ngoái đầu.
Đi gì mà đi, cơ hội nịnh bợ tốt thế này có thằng ngu mới đi.
An Vương sửa sang lại ngoại bào, rảo bước tới chỗ Vân Độ Khanh.
Vừa đến gần, hắn nghe thấy mấy vị quan viên này đang khe khẽ dặn dò Ngũ đệ trở về nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là quan trọng nhất...
Ngũ đệ mới vừa trả bài hay là mới dọn sách ở Thái Ương cung ra thế?
"An Vương điện hạ." Minh Kính Châu ngước lên, hành lễ với An Vương.
"Minh đại nhân." An Vương lịch sự đáp lễ, đây là cha ruột của Ngũ đệ muội, hắn phải khách sáo một chút.
Lúc bấy giờ, nhóm quan viên mới phát hiện ra An Vương, sau khi chào hỏi xong xuôi, bọn họ không dám lắm mồm với Thần Vương trước mặt các hoàng tử khác, tránh rước phải tội kéo bè kết phái.
"Vương gia, hạ quan không tiện ở lâu trong cung, hạ quan xin phép cáo từ." Minh Kính Châu nhìn sang Cửu Châu, do dự một lúc, "Xuân đã về hoa cũng nở, mẫu thân con vừa học làm bánh hoa, nếu rảnh thì con và Thần Vương về ghé nhà chơi một chút."
"Phụ thân." Cửu Châu đi theo Minh Kính Châu, nàng nhớ khi mình vừa về kinh, lúc đọc sách có thấy một loại bánh được làm từ hoa tươi.
Mẫu thân nói với nàng, bánh hoa ngon nhất khi được làm từ cánh hoa xuân, chờ đầu xuân năm sau bà sẽ làm bánh hoa như trong sách cho nàng ăn.
Nàng cứ nghĩ mẫu thân đã quên chuyện này, hóa ra bà vẫn luôn để nó ở trong lòng.
Minh Kính Châu dừng bước ngoái đầu nhìn nàng, "Con và điện hạ mau hồi cung đi."
"Thưa nhạc phụ đại nhân, ngày mai tiểu tế sẽ đưa Cửu Châu về thăm nhà ngoại." Thần Vương đi tới chỗ hai cha con, "Xin nhạc mẫu hãy làm thêm vài cái, tiểu tế cũng muốn nếm thử."
"Được." Ý cười lan ra khắp gương mặt Minh Kính Châu, "Hạ quan chờ điện hạ đại giá đến hàn xá."
Đợi Minh Kính Châu rời khỏi, An Vương khó hiểu nhìn sang Thần Vương, "Ngũ đệ, ta nhớ trước đây đệ đâu có thích bánh hoa, còn bảo món đó không ngon..."
"Nhị ca." Thần Vương chỉ hận không thể bịt miệng An Vương lại, "Khẩu vị của con người rồi sẽ thay đổi."
"Nhưng đệ mới vừa nói hồi năm ngoái chứ đâu."
"Ta của năm ngoái đã sớm không phải là ta của bây giờ." Thần Vương vô cảm đáp, "Nếu Nhị ca không có chuyện gì làm thì có thể về nhà đọc thêm sách."
An Vương nhận ra Ngũ đệ hình như đang giận, vội vàng ngậm miệng.
Sao Ngũ đệ lại tức giận nhỉ?
Hắn chỉ muốn làm thân với đệ ấy thôi mà, sao lại khó thế?
"Điện hạ." Cửu Châu vỡ lẽ, điện hạ không thích ăn bánh hoa, nhưng lại nói với phụ thân là muốn nếm thử tay nghề của mẫu thân, âu cũng là vì nàng cả.
"Nàng đừng nghe Nhị ca nói lung tung." Thần Vương cười với nàng, "Từ nhỏ chúng ta đã không sống với nhau, ta thích gì, ghét gì, ai rành hơn bản thân ta?"
"Mẫu thân không những biết làm bánh hoa mà còn biết làm rất nhiều món khác, đầu bếp ở trong phủ cũng nấu ăn rất ngon." Cửu Châu cười ngọt ngào với Thần Vương.
"Đến lúc đó điện hạ hãy nếm thử hết nhé."
"Được." Thần Vương nhìn Cửu Châu cười đến ngọt ngào, hắn cũng yên lòng, "Đi thôi, chúng ta trở về Kỳ Lân cung."
"Hây..." An Vương đưa mắt nhìn Ngũ đệ và Ngũ đệ muội rời đi, thở dài một hơi.
Ây dô, kế hoạch làm thân hôm nay thất bại rồi.
Hay là do hắn đến không đúng lúc nhỉ?
"Vừa nãy ở trên điện, nàng bảo ta mỗi ngày đều chong đèn thức khuya học bài ư?" Đi được nửa đường, Thần Vương chợt nhớ ra chuyện này, hắn nhớ mấy đêm nay hắn đều chờ Minh Tiểu Trư ngủ rồi mới lén rời giường đi học bài kia mà.
"Tối nào cũng vậy, chỉ cần điện hạ ngồi dậy thì ta đều biết cả." Cửu Châu không nghĩ ngợi nhiều, "Nhưng thấy chàng học bài chăm chỉ nên ta không tiện quấy rầy."
Thần Vương, "..."
Hắn chỉ muốn tạo ấn tượng với Cửu Châu rằng, dù hắn không chăm chỉ thì vẫn có thể học thuộc quyển sách.
Không ngờ nàng đã biết hết mọi chuyện.
"Nhưng điện hạ thực sự rất giỏi, chỉ học có vài ngày đã thuộc hết một quyển sách." Đôi mắt Cửu Châu sáng bừng nhìn hắn, "Hồi nhỏ nếu ta có thể học thuộc lòng giỏi như chàng thì tốt rồi."
"Cái này thì có là gì, Nông tang ký có gì khó đâu." Thần Vương hất cằm, "Chỉ cần Vương gia nhà nàng muốn thì không gì không làm được."
Ánh mắt nhìn Thần Vương của Cửu Châu càng thêm nóng rực.
Điện hạ quả thật là thần tiên hạ phàm.
Tin mở ân khoa vừa được truyền ra, sĩ tử toàn bộ kinh thành đều bị chấn động, biết bao nhiêu người vui mừng chạy đi báo danh, chuẩn bị cho cuộc thi năm nay.
"Triều đình mở ân khoa thật sao?"
"Chẳng lẽ Thần Vương học thuộc hết sách thật?"
"Thuộc rồi, thuộc rồi.
Đồng môn của ta là cháu trai của Vương đại nhân.
Hắn nói khi Thần Vương trả bài, Vương đại nhân cũng có mặt.
Thần Vương gia đọc làu làu, không sai một chữ, hào quang tỏa khắp bốn phía."
"Thật không?"
"Lời của cháu trai Vương đại nhân sao có thể giả được? Nhưng ta nghe tin mật là, lúc Thần Vương trả bài xong suýt nữa là bị ăn đòn, nhờ Vương phi đứng ra ngăn trước mặt Thần Vương nên mới khiến Bệ hạ thu tay."
"Sao thế?"
"Ta không biết, có lẽ Bệ hạ vốn không có ý muốn mở ân khoa chăng."
"Thì ra là thế, Thần Vương điện hạ vì sĩ tử trong thiên hạ đã vất vả nhiều rồi.
Đám học trò chúng ta, nếu học thuộc Nông tang ký trong vòng năm ngày quả là một chuyện hết sức khó khăn."
"Đúng vậy, không dễ dàng gì."
Trong tiếng reo hò cảm khái, thanh danh của Thần Vương trong giới trí thức được nâng lên cao chưa từng có.
Ngày thứ hai sau khi trả bài, Vân Khải Dung và Vân Dịch Chi mặc quần áo của Ngự tiền thị vệ bám theo bên người Thần Vương, "Điện hạ học thuộc thật sao?"
"Sao ta có thể giả vờ trước mặt bao nhiêu quan viên hả?" Thần Vương lười biếng ngáp một cái, "Nhưng mà ta thấy có gì đó không đúng."
"Không đúng ở đâu?" Vân Khải Dung khó hiểu, bây giờ giới trí thức đều đang khích lệ điện hạ, có chỗ nào không đúng chứ?"
Thần Vương không nói gì.
Ban đầu nhạc phụ chỉ bảo hắn đề nghị chuyện mở ân khoa, không hề nhắc đến chuyện học thuộc lòng.
Nhưng khi đến Thái Ương cung, phụ hoàng đẩy hắn lên tít trên cao, lại không cho hắn cái thang nào để leo xuống.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ học thuộc một quyển sách cũng không khó, bây giờ đã trả bài xong, chuyện mở ân khoa cũng đã đâu vào đấy, hắn mới nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ...!nhạc phụ và phụ hoàng bắt tay lừa hắn học bài?
Trông thấy vẻ mặt Vương gia là lạ, Vân Khải Dung lo lắng, "Chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu? Ai dám tính kế điện