Artist: 初禾
Tiểu nha đầu này lanh lợi đáng yêu thiên chân vô tà, đôi mắt mở to, vẻ mặt chờ mong khen ngợi.
Tiết Dương bỏ qua việc kiềm chế Hiểu Tinh Trần, lách mình đi tới trước mặt Tiểu Ninh.
Hắn bị làm phiền, vốn dĩ không vui, ý cười tà quái trên mặt càng sâu, vươn tay về phía cổ nàng ——
Tiểu Ninh hồn nhiên không biết nguy hiểm sắp tới, chẳng hề cảm nhận được ma quỷ đứng trước mình đáng sợ bao nhiêu, trên mặt còn tràn đầy vẻ vui thích, ngay khi bốn ngón tay Tiết Dương sắp áp trụ cổ nàng, Tiểu Ninh nói: "Nhị phụ thân cùng phụ thân quan hệ xem ra thật tốt nha!"
Đầu ngón tay cách cần cổ tí tẹo nữa thì bỗng chốc dừng lại. Tiết Dương dời cánh tay đi, bàn tay nắm thành quyền thu lại.
Tiết Dương nói: "Chúng ta thoạt nhìn quan hệ rất tốt sao?"
Tiểu Ninh nói như chém đinh chặt sắt: "Đúng nha, bằng không vì sao luôn tựa sát vào cùng một chỗ." Nói xong còn muốn thể hiện độ đáng tin mà giơ hai ngón tay cái lên, rồi cho nó dán chặt vào nhau, tựa như Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần mới nãy.
Tiết Dương hừ một tiếng, sau đó cười rộ lên, tia khát máu cùng hung tàn trong mắt cũng biến mất. Bộ dạng hắn vốn bảy phần tuấn tú ba phần ngây thơ, lúc này thoạt nhìn càng thêm dễ gần.
Hắn vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Tiểu Ninh, làm cho hai nắm tóc trên đầu rối tung lên.
Tiết Dương quay đầu, đắc ý nói với Hiểu Tinh Trần: "Hiểu Tinh Trần, ngươi nghe thấy con nhóc đó nói gì không? Thấy thế nào hả?"
Hiểu Tinh Trần vốn cảm thấy Tiết Dương định gây bất lợi với Tiểu Ninh, đang muốn bước vội qua, không nghĩ tới tình huống lại quay ngược nhanh như vậy, nhất thời không biết nên làm gì, im lặng đứng ở đó.
Hai người kia một lớn một nhỏ đang trêu đùa, một người ngây thơ vô tâm, một kẻ lại xấ xa khó lường, sao có thể đánh đồng.
Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương là quan hệ gì, tất nhiên chẳng cần nhiều lời, giờ lại bị người ta nói là quan hệ tốt. Tuy chỉ là một tiểu hài nhi, nhưng Tiết Dương vẫn cảm thấy thần thanh khí sảng, càng thêm tự sa vào loại ma chướng tự lừa mình dối người, không chịu thanh tỉnh, chấp mê bất ngộ.
Tiết Dương trước tiên bảo Tiểu Ninh tự mình chơi, lại dính bên người Hiểu Tinh Trần trong chốc lát, rồi mới xách rổ đi ra ngoài "mua" đồ ăn.
Thời điểm trở về, hắn liền thấy Hiểu Tinh Trần ngồi trong sân, tay cầm đoạn dây rơm, tỉ mẩn đan từng chút một. Y đã làm được một nửa, có thể thấy đó là một cái mũ rơm.
Nghĩ đến buổi sáng tiểu nha đầu nói trời nắng quá, muốn tìm cái gì đó che đầu, Hiểu Tinh Trần hiển nhiên ghi tạc trong lòng, lập tức đi làm luôn.
Tiết trời đầu xuân, sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp dạt dào trải đầy sân.
Tiểu Ninh chắc là chơi mệt rồi, gối lên chân Hiểu Tinh Trần ngủ. Hiểu Tinh Trần ngồi trên ghế nhỏ, cầm đoạn dây rơm lần lượt bện quanh. Ngón tay kia thon dài, từng khớp xương rõ ràng, tái nhợt đi. Một ít tóc tùy ý vấn lên, phần còn lại buông thả bên hông, một mảnh đen nhánh. Mái tóc dài che đi nửa gò má, chỉ lộ ra chóp mũi.
Hiểu Tinh Trần đan rất chăm chú, hồn nhiên không biết Tiết Dương đứng cách đó chẳng xa, thỉnh thoảng sờ sờ khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Tiểu Ninh, dường như vô cùng thích.
Tiết Dương cứ như vậy nhìn y, cảm thấy giờ này khắc này Hiểu Tinh Trần cả người đều mang theo một loại khí tức nhu hòa, cực kỳ giống những ngày tháng của ba năm trước.
Tiết Dương dường như có một loại cảm giác thời gian đảo ngược.
...
Mùa xuân đến, mưa nhiều. Tiết Dương đi tìm cỏ tranh cùng vật liệu gỗ, gọi vọng vào trong nhà: "Gần đây trời mưa lắm quá, ta phải tủ bổ lại nóc nhà này. Hiểu Tinh Trần, ngươi mau tới đây giúp ta." Ngay sau đó Tiết Dương lại nói: "Ngươi muốn con nhỏ kia buổi tối dính mưa mà ngủ không yên hả."
Hiểu Tinh Trần đâu chịu để ý Tiết Dương, từ trước đến giờ đều là hắn đứng đó tự quyết định, tự nói tự nghe. Hiện tại có thêm Tiểu Ninh, Tiết Dương giống như bắt được mạch máu Hiểu Tinh Trần, bất kể nói cái gì cũng đều nhét thêm một cái Tiểu Ninh vào.
Chẳng hạn như, Tiết Dương thích nhìn thích ăn cơm Hiểu Tinh Trần làm, liền uy hiếp nói, chính mình vốn không thành vấn đề, có thể tùy tiện ở bên ngoài giải quyết, nhưng nếu y không làm, Tiểu Ninh liền chết đói.
Hay như, hắn lén nhét y phục của mình lẫn vào trong y phục của Tiểu Ninh, như vậy liền có thể được Hiểu Tinh Trần giặt cùng.
Chuyện tương tự còn có rất nhiều. Tiết Dương vừa có thể ăn cơm Hiểu Tinh Trần nấu vừa được mặc y phục y giặt, cả người đều cảm thấy sảng khoái cùng đắc ý.
Hiểu Tinh Trần thật sự đoán không ra ý đồ của Tiết Dương, kẻ xấu xa này tám phần là muốn lấy y làm trò tiêu khiển, nhìn kẻ mình căm hận buộc lòng phải vì mình phục vụ chắc hẳn rất vui.
Nghĩ đến mỗi ngày đều phải làm gì đó cho Tiết Dương, vô luận tâm tình Hiểu Tinh Trần có lãnh đạm cỡ nào, chung quy vẫn cảm thấy khuất nhục.
Cũng may trong đó còn có một phần vì Tiểu Ninh, Hiểu Tinh Trần liền cảm thấy như vậy cũng không hề gì. Y vốn rất thích trẻ con, hiện tại có một tiểu hài nhi thông minh đáng yêu, thể xác cùng tinh thần mệt mỏi không chịu nổi như chiếm được chút an ủi, không khỏi đặt toàn bộ tinh lực lên người Tiểu Ninh. Giống như làm vậy, chính mình mới thật còn sống.
Hiện tại Tiết Dương lại dùng Tiểu Ninh để nói chuyện, Hiểu Tinh Trần không thể không từ trong phòng đi tới bên người Tiết Dương. Tiết Dương đặt cỏ tranh trong tay sang một bên, lại nhét mấy mảnh gỗ vào lồng ngực Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương nói: "Ta leo lên nóc nhà làm, ngươi ở dưới chuyển đồ cho ta, đầu tiên là gỗ, sau đó là cỏ tranh."
Kỳ thật chính hắn hoàn toàn có thể làm hết, Hiểu Tinh Trần nhìn không thấy, lại không giỏi làm cái này, căn bản chẳng thể giúp được gì. Nhưng Tiết Dương không quan tâm mà lôi kéo y cùng làm, tựa như cực kỳ hưởng thụ loại thời gian này.
Tiểu Ninh xung phong nhận việc đến hỗ trợ. Hiểu Tinh Trần bỏ đám gỗ xuống, nắm bàn tay nhỏ bé kéo nàng sang một bên, nói: "Việc này khá nguy hiểm, Tiểu Ninh đứng bên cạnh nhìn là được rồi."
Tiểu Ninh cực kỳ nghe lời, nhất là nghe Hiểu Tinh Trần, gật đầu một cái hớn hở nói: "Rõ ạ. Phụ thân cùng nhị phụ thân muốn làm việc cùng nhau, Tiểu Ninh sẽ không quấy rầy."
Tiết Dương ở trên nóc nhà cười đến suýt nữa muốn rơi xuống.
Thời gian dài như vậy Hiểu Tinh Trần đã quen Tiểu Ninh đồng ngôn vô kỵ*, trở lại chỗ cũ, đưa một cây gỗ