Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Tiết Dương chắc chắn không buông tha y.
Bầu không khí quanh thân u ám, nguy hiểm lại quỷ dị. Hiểu Tinh Trần khó khăn dựa vào vách tường mà chậm rãi đứng lên. Mắt y không nhìn thấy, nhưng người mù thì các giác quan khác càng mẫn cảm hơn, huống hồ y tu tiên, nhạy cảm vô cùng. Tiết Dương hứng thú nhìn chằm chằm y, cũng không định ra tay, tựa như dã thú nhìn con mồi đã ngoạm trong miệng, không biết nên tra tấn đùa bỡn tới nửa sống nửa chết thế nào rồi mới bằng lòng nuốt vào bụng.
Tiết Dương đối với cử động và lời nói tiếp theo của Hiểu Tinh Trần đều cảm thấy hứng thú dị thường. Cảm giác hưng phấn tới khó hiểu kích thích thần kinh hắn, dù chỉ là một cử động nhỏ của Hiểu Tinh Trần cũng khiến hắn cảm thấy tâm tình thật tốt.
Tiết Dương khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm nhìn Hiểu Tinh Trần, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng Hiểu Tinh Trần chỉ đứng lên, không có bất kỳ hành động nào khác, phảng phất chỉ cần không đối mặt với Tiết Dương là tốt rồi, còn lại hết thảy không sao cả.
Đợi thêm một lát, phát hiện người này chỉ như khúc gỗ chẳng biết vui buồn, lông mày Tiết Dương dần nhíu lại. Hắn gương mặt vốn là rất dễ nhìn, bảy phần anh tuấn ba phần ngây thơ, lại lộ cái biểu cảm này, thật giống một thiếu niên không giành được kẹo ngọt mà khó chịu. Thực sự thì tuổi hắn đích xác không lớn, lại thêm tướng mạo như vậy càng khiến hắn như nhỏ đi vài tuổi.
Tiết Dương nghĩ, Hiểu Tinh Trần trong lòng khổ sở, nhất thời chẳng thể bình phục, lại ở cùng một chỗ với hắn mấy ngày nay, phẫn nộ bi thương khẳng định có. Nhưng hắn chẳng phải là muốn nhìn thấy bộ dáng thần hồn phách lạc, thống khổ của y sao, tựa như ngày đó Hiểu Tinh Trần quỳ gối trước hung thi Tống Lam gào khóc, Tiết Dương lạnh nhạt nhìn, cảm thấy chưa bao giờ đại khoái tâm can như vậy, giống như cảm xúc luôn đè nén trước ngực rốt cuộc dịu đi.
Hiểu Tinh Trần càng thống khổ hắn lại càng cao hứng, càng sa đọa hắn lại càng hưng phấn.
Lần nào cũng đều là hắn đại thắng, đều là hắn cười ha hả, cười Hiểu Tinh Trần báo ứng.
Nhưng giờ khắc này, Hiểu Tinh Trần lại vô cùng điềm tĩnh, y phục trắng thuần, băng vải trên mắt cũng là trắng thuần. Hốc mắt đã từng vì cực độ bi phẫn mà chảy ra huyết lệ, bây giờ phảng phất sẽ không bao giờ bị bất cứ chuyện gì tổn thương, cũng sẽ chẳng có cái gì đủ khả năng tác động đến tâm y nữa. Hoặc là những thống khổ kia đã sớm khắc vào xương tủy, ăn sâu vào huyết dịch, sẽ chẳng có gì làm y đau đớn tuyệt vọng hơn được.
Tiết Dương không còn kiên nhẫn nữa, thực sự thì hắn hoàn toàn không muốn kiên nhẫn với Hiểu Tinh Trần. Ngây thơ trên gương mặt đã biến mất, thay vào đó là khát máu cùng hung tàn.
Tiết Dương hung tợn nói: "Không phải ngu rồi chứ?"
Nói xong hắn kéo bả vai Hiểu Tinh Trần, động tác tàn bạo lại điên cuồng, tựa như muốn đem Hiểu Tinh Trần tháo ra lắp lại, chắp vá thành người như hắn muốn.
Cả người đều bị Tiết Dương dùng sức giữ lấy, xung quanh đều là khí tức của hắn, Hiểu Tinh Trần một chút cũng không muốn tiếp xúc với hắn, theo bản năng né tránh, lại bị Tiết Dương mạnh mẽ nắm bả vai kéo lại.
Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần ngươi khi ấy chẳng phải rất thích ở cùng một chỗ với ta sao? Hơn hai năm đó, ngươi thoắt cái đã muốn quên hết ư, sao giờ cứ trốn trốn tránh tránh ta hả?"
"Thả ta ra." Hiểu Tinh Trần hờ hững lên tiếng, mỗi một giây tiếp xúc với Tiết Dương y đều cảm thấy không chịu được.
Hiểu Tinh Trần biết rõ với Tiết Dương nhiều lời vô ích, chỉ càng khiến hắn thêm hung bạo, nhưng rốt cuộc vẫn phát ra ba chữ, trong trẻo mà lạnh lùng.
Cái này như ngọn lửa đốt lên tâm tình đang điên cuồng của Tiết Dương. Hắn như bị cơn nghiện kích thích, nắm chặt bờ vai Hiểu Tinh Trần, ngón tay như những gọng kìm sắt đâm thủng da thịt: "Ta chẳng phải cũng rất tốt sao, sửa nóc nhà, lấy rơm củi, ngươi xem ta giúp ngươi được bao nhiêu lận?"
Tiết Dương đè chặt y, cười: "Còn phụ ngươi đi săn đêm nữa."
Mỗi giây mỗi phút đều không muốn ở chỗ này cùng hắn, Hiểu Tinh Trần đang giãy giụa bỗng sờ được một vật cứng rắn lạnh băng, trong nháy mắt trở tay rút ra.
Hiểu Tinh Trần kim đan bị phong bế nhưng vẫn rất nhạy bén, một kiếm này y rút cực kỳ quả quyết.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Tiết Dương vừa sợ vừa giận. Hiểu Tinh Trần trọng thương chưa khỏi, không khống chế nổi lực đạo, chỉ thấy Hàng Tai vụt lên hắc quang, đâm tới bên này, cũng chẳng biết đâm y hay hắn. Tiết Dương chính xác giữ chặt lấy tay y, cổ tay liền ập tới một cơn đau nhức kịch liệt.
Không nghĩ tới kiếm thế nhưng không rơi xuống mà vẫn bị Hiểu Tinh Trần nắm chặt, giống như vô luận thế nào y phải giữ lấy nó.
Tiết Dương cau mày, ngón tay xê dịch tới bên trên huyệt vị ở cổ tay bấm một cái, Hiểu Tinh Trần lập tức cảm thấy cánh tay bủn rủn vô lực, bàn tay bất đắc dĩ buông ra.
Kiếm Hàng Tai một lần nữa bị Tiết Dương đoạt lại, hắn giận không thể tả, bàn tay cầm kiếm cũng có chút run lên, vẻ mặt chẳng còn chút ngây thơ, chỉ hoàn toàn là ác liệt, âm tàn như lệ quỷ.
Tiết Dương nói: "Ngươi là muốn giết ta hay ngươi đây!"
Hiểu Tinh Trần ngoảnh mặt làm ngơ với Tiết Dương. Thực sự thì y cũng không rõ bản thân muốn đâm ai, chỉ là ngoài ý muốn sờ trúng Hàng Tai trên lưng Tiết Dương, chuôi kiếm lạnh băng đột nhiên khiến y sinh ra một tia khát vọng mãnh liệt.
Y dứt khoát nghĩ, hai người bọn họ, ai chết cũng tốt.
Nhưng vẫn bị Tiết Dương ngăn trở, Hiểu Tinh Trần có chút tiếc nuối. Một kiếm này sợ là sẽ chẳng có cơ hội lần hai.
Tiết Dương phẫn nộ điên cuồng: "Giết tới