Lời tác giả: Dương là tự ti nha, bất luận là vô danh thiếu niên hay là Tiết Dương, ở sâu trong nội tâm hắn cũng không tin đạo trưởng tâm duyệt hắn.
*****
Hiểu Tinh Trần nghe thấy Tiết Dương đọc mấy chữ mà bản thân viết lúc trước ra, cả người từ trong ra ngoài giống như bị bới móc tới trần trụi, lạc vào hầm băng. Nhưng y không nghĩ tới Tiết Dương vậy mà hiểu lầm, nghĩ người y viết tới là Tử Sâm.
Hiểu Tinh Trần trong lòng dần bình lặng, thản nhiên nói: "Ăn nói xằng bậy."
"Ta nói bậy?" Tiết Dương cười lạnh một tiếng, "Đây không phải là chữ của ngươi sao! Ngươi xem ngươi viết gì này —— ôi chao, tâm duyệt quân hề, ta nổi hết cả da gà rồi, Hiểu Tinh Trần đạo trưởng vậy mà được một lần nhu tình! Thoạt nhìn thì một bộ dáng thanh tâm quả dục đầy cao thượng, nhưng thực tế thì tâm tư cũng nhiều thật nha! Con mẹ nó còn thích nam nhân, ha ha ha ngươi thế quái nào nhớ nhung..."
"Ngươi đừng nói nữa!"
"Ta càng muốn nói!" Tiết Dương phẫn nộ, "Tống đạo trưởng là người tâm cao khí ngạo như vậy, còn có bệnh sạch sẽ, nếu biết bạn tốt của hắn đối với hắn ôm loại tâm tư như vậy, còn không phải sẽ ghê tởm ngươi chết!"
Tiết Dương phẫn hận xé nát tờ giấy Tuyên Thành kia, xả hết lên mặt lên người Hiểu Tinh Trần.
Mảnh giấy nát vụn lả tả quanh người y, rơi xuống, tựa như những năm tháng kia bị nghiền nát, thân ảnh thiếu niên tại cái hiện thực không thể thay đổi này từ lâu đã tan thành mảnh vụn.
Hiểu Tinh Trần không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là cầm lấy một góc giấy nho nhỏ rơi xuống sát mu bàn tay y.
Tiết Dương trong mắt hằn đầy tơ máu, bước tới siết cổ tay Hiểu Tinh Trần, cường ngạnh hung ác móc mở lòng bàn tay y, giằng mảnh giấy kia ra rồi vứt xuống.
Tiết Dương lớn tiếng ép hỏi: "Hắn biết không! Hắn rốt cuộc có biết không?"
Bộ dạng này của Tiết Dương làm Hiểu Tinh Trần có phần kinh ngạc, hắn sao lại phẫn nộ như thế?
Lo lắng Tiết Dương tính tình quái đản bất định sẽ làm hại Tống Lam, Hiểu Tinh Trần chịu đựng cổ tay đau đớn, tận lực bình ổn, hời hợt nói: "Chúng ta là bằng hữu, đối với nhau đều là ngay thẳng trong sạch, đó không phải về hắn."
"Hay cho một cái ngay thẳng trong sạch! Từ đầu tới cuối quan hệ mật thiết với ngươi cũng chỉ có một mình Tống Lam, không phải hắn thì là quỷ chắc?"
Âm điệu Tiết Dương thay đổi, trở nên cổ quái mập mờ: "Chẳng trách, chẳng trách ngươi bằng lòng vì hắn mà sa tới cái tình trạng này, thà bị ta đùa bỡn lăng nhục, cũng không muốn ta tổn thương hắn một chút."
Dù Hiểu Tinh Trần dù có kiên nhẫn ôn hòa tới cỡ nào cũng không chịu được Tiết Dương ăn nói xằng bậy. Y đáp: "Không phải!"
"Vậy là kẻ nào chứ? Trừ hắn ra ta chẳng thể tưởng tượng nổi còn có người thứ hai khiến đạo trưởng ngươi 'tâm duyệt quân hề' suốt ba năm."
Không thể nói lý.
Hiểu Tinh Trần quay mặt đi chỗ khác, dường như cực kỳ không thể nhẫn nổi với Tiết Dương. Tiết Dương thu hết vào mắt, càng thêm khẳng định Hiểu Tinh Trần ái mộ Tống Lam, trong lòng một cơn lửa giận hung tợn như đốt cháy hắn, gần như khiến cả người hắn đều muốn điên lên!
Tiết Dương túm Hiểu Tinh Trần quăng vào trong phòng. Hiểu Tinh Trần ổn định thân thể, Tiết Dương tiến lên bức ép dồn y tới sát vách, cau mày cười nói: "Xem ra là hắn không biết. Thật đáng tiếc, Hiểu Tinh Trần, ngươi không phải rất muốn hắn đối với ngươi cũng giống như ta đã làm hả?"
Nói xong Tiết Dương liền hôn lên môi Hiểu Tinh Trần. Y cực kỳ hoảng sợ, nghẹn ngào kháng cự, bị Tiết Dương bóp cằm, cưỡng ép há miệng thừa nhận. Tiết Dương lung tung càn quấy trong khoang miệng ấm áp, ngang ngược cùng thô bạo. Hiểu Tinh Trần vừa gấp vừa giận, hung hăng đẩy hắn ra, nghiêng người tránh sang một bên, chán ghét dùng tay lau lau miệng.
Tiết Dương quay người áp sát bên thân Hiểu Tinh Trần, ha hả cười: "Giả bộ gì chứ, nếu người làm như vậy với ngươi là Tống Lam, ngươi hẳn phải vui mừng tới chết!"
Hiểu Tinh Trần giận đến phát run: "Ta nói rồi, cái đó và hắn không có quan hệ."
Hiểu Tinh Trần vẫn cực lực bảo vệ Tống Lam, sợ Tiết Dương giận chó đánh mèo. Tiết Dương muốn điên rồi, ghen tỵ tới điên cuồng bò đầy người hắn.
Đáy lòng hắn không ngừng điên cuồng gào thét Hiểu Tinh Trần là của ta, Hiểu Tinh Trần là của ta! Tống Lam thật sự đáng chết! Không không không, hắn hẳn phải bị nghiền thành tro! Hai người bọn họ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể gặp lại!
Tiết Dương triệu hoán Hàng Tai, đẩy Hiểu Tinh Trần bước nhanh ra ngoài.
Hiểu Tinh Trần trong lòng kinh hãi, vội vàng chắn trước người Tiết Dương.
"Ngươi muốn làm gì..."
Tiết Dương không thể không ngừng cước bộ, âm trầm nói: "Tránh ra."
Hiểu Tinh Trần ngoan cố không động đậy, y không biết Tiết Dương vì sao lại phẫn nộ như thế, tính cách hắn quái đản vặn vẹo, y trước giờ không hiểu nổi, chỉ hiểu lầm quan hệ giữa y với Tống Lam, thế nhưng lại giận dữ tới như vậy.
Giờ khắc này cái y có thể cảm nhận được có thể xác định được cũng chỉ có Hàng Tai đang phát ra từng tầng sát khí dày đặc.
Tiết Dương cắn răng, mũi kiếm chĩa thẳng lồng ngực Hiểu Tinh Trần: "Ngươi nghĩ chỉ bằng ngươi bây giờ mà có thể ngăn được ta sao!"
Hiểu Tinh Trần đau đớn cực độ.
Bạn tốt của y, người cùng y chí đồng đạo hợp, cùng chung một chí hướng - Tống Lam Tống Tử Sâm, bụng đầy lý tưởng, thanh lãnh cao ngạo là vậy, lại chỉ vì y mà toàn môn bị diệt, vì y mà ngập đầu tai ương, chết rồi cũng không an ổn, vô cớ gặp phải nghi kỵ cùng giận cá chém thớt.
Y rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bảo hộ chút bình an cho hắn chứ!
Khổ sở cực độ, cực hận cực oán, vết thương cũ lại tái phát. Máu tươi tràn ra khỏi hốc mắt trống rỗng, thấm vào băng vải tuyết trắng thành hai mảng đỏ sậm, càng lúc càng nhiều, chảy dọc theo gò má.
Hiểu Tinh Trần vươn tay giữ lấy Hàng Tai, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào lòng bàn tay y, máu theo mũi kiếm chảy xuôi xuống.
Tiết Dương vừa giận vừa hoảng trợn trừng Hiểu Tinh Trần, vừa muốn rút kiếm ra, liền bị hãm lại, y gắt gao giữ chặt thân kiếm. Nếu lúc này cường ngạnh rút ra, bàn tay y tất bị cắt thành hai nửa.
Tiết Dương nói: "Bỏ ra."
Hiểu Tinh Trần tất nhiên không buông lỏng dù chỉ một chút, giống như không sợ đau, cũng không sợ tay bị phế bỏ.
Hiểu Tinh Trần nói: " Ngươi không thể tiếp tục nữa."
Tiết Dương gằn: "Hiểu Tinh Trần, ngươi có tư cách hay cái thá gì mà yêu cầu ta. Chỉ cần ta muốn, tùy thời đều có thể một kiếm giết chết ngươi."
"Tùy ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi làm hại Tử Sâm."
Rõ