Artist: Mortal
Tiết Dương nói: "Tránh ra."
Hiểu Tinh Trần đâu chịu cùng hắn nhảm nhí phí lời, vung kiếm chém tới, Tiết Dương nghiêng người tránh thoát, gào lên: "Hiểu Tinh Trần, ngươi dừng lại cho ta. Ngươi biết thân thể ngươi lúc này nguy hiểm cỡ nào không hả!"
Quỷ đạo phong chế lợi hại độc ác vô cùng, nếu không phải người thi thuật tự mình giải thì có cố cũng chẳng được. Chiêu này của Tiết Dương chưa bao giờ thất thủ, làm sao cũng không ngờ tới Hiểu Tinh Trần lại phá được.
Thời điểm nhận ra điều này, tâm trạng Tiết Dương không phải phẫn nộ, mà là sợ hãi.
Tiết Dương tránh khỏi đường kiếm Sương Hoa, lao tới thét lên: "Ngươi cưỡng ép đột phá, tâm mạch đã bị thương tổn, đừng làm loạn nữa!"
Hiểu Tinh Trần sao lại không biết, nhưng y không lùi mà tiến tới, càng đánh càng nhanh, tựa hồ muốn trước khi bản thân ngã gục, giết chết Tiết Dương.
Hiểu Tinh Trần xuất thân từ môn đạo chính thống, kiếm pháp tinh xảo, Tiết Dương chỉ là một tên đầu đường xó chợ lăn lê đánh cướp, sao có thể so bì. Hắn khó khăn tránh thoát chỗ hiểm, nhưng cánh tay vẫn bị đâm xuyên.
Tiết Dương giống như không biết đau, lùi về sau một bước, hai mắt hằn đầy tơ máu. Hắn nhìn bộ dáng Hiểu Tinh Trần, chợt nhớ tới hình ảnh nhiều năm trước, khi người này rượt bắt hắn qua ba tỉnh, cũng chính là như vậy đây. Ống tay áo trắng tuyết bay tán loạn, ngân quang Sương Hoa sáng lóe, hoàn toàn không phải bộ dạng trầm mặc ảm đạm hay tiều tụy yếu ớt những ngày qua.
Y dường như vốn nên mang bộ dáng thế này.
Tiết Dương thốt: "Hiểu Tinh Trần."
Hiểu Tinh Trần tay cầm Sương Hoa, tuy mắt nhìn không tới, nhưng kiếm khí bức người.
Hiểu Tinh Trần trầm giọng: "Ta hôm nay, vì Tử Sâm, vì người trong thiên hạ, giết ngươi."
Giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, Tiết Dương cười ha hả, không biết là cười chính mình hay cười y, cười đến chảy nước mắt.
Tiết Dương nói: "Ngươi vì bạn tốt, vì người trong thiên hạ giết ta, đúng là ngôn từ đầy chính nghĩa! Hay cho một cái Minh Nguyệt Thanh Phong, lâu nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vậy mà ngươi vẫn còn cứ giống như trước!"
"Ngươi không nghĩ, ngươi làm những chuyện này, ai sẽ biết, ai sẽ nhớ ơn ngươi. Thường thị lật lọng, đâu bận tâm an nguy của ngươi chứ! Thời điểm ngươi mắt mù không giúp, khi ngươi thống khổ tuyệt vọng, những người ngươi cứu giúp có ai thèm giương mắt nhìn lấy ngươi một cái không!"
Hiểu Tinh Trần nghiêng người vọt tới: "Ta không cần."
"Ngươi không cần. Thật đúng là cười chết ta, làm người tốt cũng có mức độ thôi, bằng không cũng chẳng khác gì kẻ ngốc."
"Im đi!"
Động tác trên tay Hiểu Tinh Trần càng nhanh hơn, tựa như mây trôi nước chảy, dù Tiết Dương linh mẫn xảo trá cũng tránh không hết kiếm thế, tay và bụng đều bị chém phải.
Tiết Dương vẫn mồm miệng liên tục, giống như có rất nhiều oán hận ủy khuất, một tay che bụng một tay giương kiếm đón đỡ, nhíu mày hung hăng cười nói: "Cũng chỉ có mình ta chịu ở bên cạnh ngươi suốt ba năm, nếu không phải tên khốn Tống Lam kia xen vào, nói không chừng lão tử còn tiếp tục ngây ngốc như vậy!"
Động tác Hiểu Tinh Trần hơi chậm lại, lập tức bị Hàng Tai đẩy ra, Tiết Dương nhanh chóng lùi về sau, Hiểu Tinh Trần dựa vào thanh âm và hướng gió, theo sát hắn, chính y cũng không chú ý, trái tim bản thân khi nãy lại có phần bất ổn.
Tiết Dương gào lên: "Chính hắn đang êm đẹp, vì sao phải tới Nghĩa thành chứ!"
Thanh âm chưa dứt, mũi chân Hiểu Tinh Trần đã điểm xuống đất rồi phi thân nhảy lên, tay vung Sương Hoa, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, mái tóc cùng y phục cũng tán loạn theo, ngân quang Sương Hoa choán lấy người y, như sương giăng như những tia sáng rợp kín đất trời, cuồn cuộn lao về phía Tiết Dương _____
Kiếm lạc sương thiên!
Nhất kiếm Sương Hoa động thiên hạ, đó là chiêu thức sắc bén nhất của Hiểu Tinh Trần. Vung kiếm cực nhanh, lưỡi kiếm sát phạt, khiến cho bụi sương giăng kín trời đất. Tên chiêu thức, cũng theo đó mà đặt thành. Năm đó chỉ bằng một chiêu này, lần đầu săn đêm liền thanh danh vang dội, từ đó đến nay, cũng chưa từng thất thủ.
Sau thế công như dời non lấp bể, ngân quang chậm rãi tán đi, những mảnh băng tinh nhỏ vụn vây quanh bốn phía, từng chấm từng chấm li ti.
Máu, từng giọt từng giọt, tí tách trên mặt đất.
Thân thể Hiểu Tinh Trần lung lay không vững, y khụy một gối xuống đất, tay dùng kiếm chống đỡ thân thể, máu tươi tràn ra khóe miệng.
Tiết Dương giật giật thân thể, cắn răng bò dậy. Hắn nhận một kiếm này, lại không mất mạng, cả chỉ bị kiếm khí gây thương tích, thoạt nhìn có phần chật vật.
Không hơn?
Tiết Dương kinh ngạc. Hắn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên ngoảnh về phía Hiểu Tinh Trần.
Y ôm quyết tâm đồng vu quy tận mà quyết chiến với hắn một phen, vậy nên hắn không hiểu vì sao đến thời khắc mấu chốt Hiểu Tinh Trần lại bỏ qua vị trí yếu hại của hắn.
Nhưng tất cả xong hết rồi.
Đến giây phút cuối cùng Hiểu Tinh Trần cũng không giết được Tiết Dương, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Cũng chẳng biết vì sao, đến thời khắc mấu chốt như vậy tay y lại khẽ dịch sang bên cạnh. Chút xê dịch này, đã bỏ lỡ vị trí trí mạng.
Hiểu Tinh Trần cực kỳ hối hận, toàn thân đau đớn không chịu nổi, huyết mạch toàn thân như nứt toác ra, có lẽ y đã đạt tới cực hạn, không chống đỡ nổi nữa, ngã gục xuống đất, phun ra từng ngụm máu tươi.
Tiết Dương nghiêng ngả xiêu vẹo đi về phía Hiểu Tinh Trần, chậm rãi ngồi xuống trước người y, dường như chẳng thèm để ý thương thế trên người mình, cũng chẳng sợ đau, chỉ cúi đầu nhìn chằm y, ánh mắt tựa màn đêm đen kịt lóe lên tia kinh hoàng. Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, y không có mắt, không nhìn được vẻ mặt của Tiết Dương, ngược lại bản thân lại té xỉu trên đất.
"Hiểu Tinh Trần." Tiết Dương run rẩy lay lay bả vai y.
Tiết Dương hoàn toàn luống cuống, sớm đã chẳng còn quan tâm con thuyền phía xa, cũng chẳng biết hắn đào đâu ra sức lực sau khi lãnh chiêu vừa rồi, nâng cánh tay Hiểu Tinh Trần rồi đỡ y trên lưng, chạy vội về nghĩa trang, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Hiểu Tinh Trần, ngươi không được chết, không được chết, không được chết..."
Hiểu Tinh Trần cưỡng chế phá bỏ phong bế, lại vừa trải qua đại chiến, sáu mạch đều tổn hại, khí tức yếu ớt. Tiết Dương đặt y nằm xuống giường, cầm tay y truyền từng chút từng chút linh lực sang. Đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, cái này so với lần trước Hiểu Tinh Trần tự vẫn còn khiến hắn kinh hoàng hơn. Hắn quả thực không biết nên thế nào cho phải, phong chế của bản thân như thế nào hắn tất nhiên hiểu rõ, không thể phá không thể nghịch, không kẻ nào giải được, nếu thực sự phá bỏ, linh lực chỉ khôi phục ngắn ngủi, sau đó, chắc chắn phải chết!
Tiết Dương chỉ có thể dùng linh lực bản thân duy trì chút khí tức cuối cùng cho Hiểu Tinh Trần, hắn không biết làm sao, đành phải như vậy.
Hai mắt Tiết Dương giăng đầy tơ máu, hốc mắt cũng phiếm hơi nước. Hắn run rẩy nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt của Hiểu Tinh Trần: "Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh