Artist: 狂风吹裤裆
Tiết Dương nhận lấy thuốc, một giây cũng không dám chậm trễ, chỉ muốn mau chóng trở lại Nghĩa thành. Nhưng linh lực hắn không đủ, bay hơn nửa ngày thì đã tới cực hạn, thật sự không còn biện pháp điều khiển Hàng Tai nữa, trọng tâm bất ổn, đột ngột ngã chúi xuống đất.
Tiết Dương lăn hai vòng trên mặt đất rồi ổn định thân thể. Hắn khom người tiến lên trước vài bước, dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi, toàn thân trên dưới mệt mỏi tới cùng cực.
"Vị tiểu ca này lạc đường ư, vì sao lại ngồi chỗ này?"
Tiết Dương nghe thấy có người nói chuyện với hắn, thình lình mở to mắt, nhìn sang bên cạnh.
Tiết Dương quan sát đánh giá người này, đây là một nam tử trẻ tuổi, đại khái khoảng hơn ba mươi, hình thể cường tráng, y phục tầm thường, mày rậm mắt to, thoạt nhìn trung thực chất phác, trên vai khiêng rìu cùng một bó củi lớn, hẳn là tiều phu vùng này.
Tiết Dương không muốn để ý một kẻ thô kệch đáng khinh nơi thâm sơn hoang dã này, không buồn đáp lời gã, nhắm mắt dưỡng thần. Nam nhân kia, lại "a" một tiếng kêu lên: "Ngươi bị thương kìa!"
Tiết Dương bị thanh âm đột ngột la toáng lên của gã làm giật mình, khinh bỉ mà trừng gã một cái, cảnh cáo gã đừng tự tiện xen và chuyện người khác. Nam nhân kia lại làm như không thấy sự hung ác của Tiết Dương, ngồi xổm xuống, từ trong lòng lấy ra băng gạc, dao nhỏ, cứ tự nhiên kéo cánh tay Tiết Dương ra, thuần thục đắp thuốc rồi băng bó cho hắn.
Chỉ là vết thương ngoài da, tay áo bị quạc rách, chảy chút máu, căn bản không phải chuyện đáng ngại. Nhưng tiều phu này tâm tính thiện lương quen rồi, nhìn Tiết Dương một thân một mình chật vật nơi đây, còn tưởng là người nào lạc đường, mới hảo tâm ra tay giúp đỡ.
Tiết Dương cực kỳ không thích người khác đụng chạm mình, nhưng sợ vết thương sẽ nhiễm trùng, cũng không lên tiếng nữa, mặc cho nam nhân này băng bó.
Nam nhân kia dường như có phần ngại ngùng, dù nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt, một bên băng bó một bên hỏi: "Xem ra tiểu ca cũng không phải người vùng này ha, vì sao lại tới núi này vậy? Vùng này có sơn tặc rất nguy hiểm, buổi tối thường xuyên có gấu nâu* tới lui, ngươi biết gấu nâu chứ, so với gấu đen* còn lợi hại hơn nhiều, gấu đen dù hung dữ nhưng cũng không chủ động công kích người, nhưng gấu nâu không giống vậy, chúng ăn thịt người, lại còn rất khỏe, gặp phải chúng sẽ không còn mạng đâu."
Người này cứ lải nhải không yên, Tiết Dương thì lại chẳng buồn để ý. Sau cùng gã nói: "Sắc trời cũng chẳng còn sớm, hôm nay ngươi chắc chắn cũng không xuống núi được, nếu không chê chi bằng đến nhà ta nghỉ ngơi đi?"
Tiết Dương vốn định nghỉ ngơi một chút rồi ngự kiếm bay đi luôn, nhưng ngồi một lát, cảm thấy mệt đến đứng lên không nổi, càng đừng nói đến ngự kiếm. Hắn thầm nghĩ nếu tiều phu ngu ngốc này đã chủ động mời, không bằng tới nhà gã nghỉ ngơi một đêm, dưỡng cho lại sức rồi đi tiếp.
Tiết Dương đổi sắc mặt, từ âm trầm u ám thành tươi cười vui vẻ, đáp: "Vậy phiền ngươi rồi."
Tiết Dương rất biết diễn trò, tướng mạo hắn vốn cực kỳ tuấn lãng, bảy phần anh tuấn ba phần ngây thơ, y hệt một thiếu niên bình thường. Hắn cười lên lại càng là dễ gần, thanh âm lại trong trẻo ngọt ngào, khiến ai cũng đều yêu thích.
Nam nhân này lần đầu tiên gặp người có khí chất như vậy, nhất thời gương mặt đỏ lên, thẳng tuột nói: "Ai, không phiền toái không phiền toái. Nếu đệ đệ ngốc của ta cũng lanh lợi đáng yêu như người thì tốt rồi."
Tiết Dương được tiều phu dìu về nhà gã. Đây là một căn lều tranh nho nhỏ đơn sơ, hai bên chất một đống củi gỗ cơ hồ cao hơn cả căn lều. Một nữ nhân còn khá trẻ tiến tới, cũng là y phục bình thường, vẻ mặt điềm đạm, hẳn là thê tử gã, vừa thấy trượng phu đỡ một thiếu niên bị thương trở về, nàng vội vã để hai người vào nhà đã.
Kiếm cùng thuốc đã sớm bị Tiết Dương thu vào tay áo càn khôn, nhìn sơ qua, hắn quả thực chỉ như một người bình thường bị lạc đường. Phu phụ nơi sơn dã này thật thà chất phác quan tâm thương thế của hắn, còn chuẩn bị cơm tối cho hắn. Nơi thâm sơn cùng cốc, no ấm cũng là vấn đề, cơm canh tuy không phong phú, song họ vẫn hết sức tận tâm.
Cơm nước xong xuôi, Tiết Dương được an trí trong một gian phòng, ngủ cùng với đứa con nhỏ của họ. Đôi vợ chồng kia vừa rửa bát vừa tán gẫu mấy chuyện vụn vặt hàng ngày. Gian phòng nhỏ cách âm không tốt, Tiết Dương ở trong đó vẫn nghe loáng thoáng được.
Nữ tử nói: "A Mãn ca, lát nữa chàng sắp xếp lại đống rơm củi kia một chút đi, hai ngày nữa sẽ đem ra chợ bán, mua mấy con gà về."
Nam nhân cười: "Mua gà làm gì, nàng cũng không có nuôi nha."
Nữ tử nói: "Ai bảo phải nuôi, cái này là để bồi bổ một chút, chúng ta đã mấy tháng không ăn thịt, sắc mặt chàng vàng vọt lắm rồi."
Nam nhân nói: "Thật là, rửa xong bát ta sẽ đi. Đúng rồi, nàng chuẩn bị chút bánh bao cho tiểu ca kia mang theo nhé, để hắn lên đường đỡ đói."
Nữ tử đáp: "Được rồi. À, cái hũ kia đâu nhỉ? Phải bỏ rau còn dư vào trong đó."
Nam nhân nói: "Không ở đấy hả, là cái này à?"
Nữ tử đáp: "Đúng rồi đúng rồi, rau còn dư nhiều quá, cứ để vậy sẽ hỏng mất, rất lãng phí, ta đành làm thành dưa muối vậy."
Nam nhân nói: "Muối còn đủ không?"
Nữ tử nói: "Không nhiều lắm, ây dà, thôi cũng được, vậy là đủ rồi, còn đổi thêm nữa thì lãng phí lắm."
...
Đứa nhóc bên cạnh dường như đã quen với tiếng ồn ào của cha mẹ nó, ngủ thật sự rất ngon. Nhưng Tiết Dương lại bị khiến cho ngủ không yên, nằm ở đó trợn trắng mắt, ma xui quỷ khiến mà nhòm lén ngoài đó, lộ ra một cái đầu.
Hắn nhìn thân ảnh bận rộn của đôi phu thê này, tuy rằng tướng mạo thô kệch, nhưng nhất cử nhất động đều như bổ khuyết cho nhau, đồng điệu tới khó hiểu. Tiết Dương cũng không nói lên đó là cảm giác gì, chính là cảm thấy cực kỳ hài hòa, giống như hai người là một thể, ngay cả vẻ mặt bối rối cũng trở nên thật thuận mắt.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cuộc sống bình thường của một gia đình phu thê gần kề đến như vậy, nhất thời không rời mắt ra được, sững sờ ngẩn người, nhìn tiếp, trong lòng lại dâng lên một
*Gấu nâu là loài săn mồi lớn thứ hai trên đất liền, con trưởng thành có thể nặng từ 600 - 800 kg. Rất khỏe, thường ăn đêm và rất dễ bị kích động.