Artist: Darlin'from hell
Tô Thiệp này vốn là môn sinh khác họ của Cô Tô Lam thị, sau tự lập môn hộ, phụ thuộc vào Kim Quang Dao, so với Tiết Dương, gã quen Kim Quang Dao sớm hơn nhiều.
Mấy người bên tay trái nghe theo lệnh Tô Thiệp, bước nhanh đuổi theo A Tinh. Tiết Dương vọt về phía sau, vung tay lên, bột phấn bay đầy trời, chặn đường chúng.
Tô Thiệp dẫn đầu dùng ống tay áo che kín miệng mũi, vừa lùi vừa hét lên: "Là phấn thi độc! Tất cả cẩn thận, tuyệt đối không được hít vào!"
Mọi người ít nhiều cũng nghe nói qua thi độc cực lợi hại của Tiết Dương, không dám dại dột, rối rít liên tục tránh về sau, nhưng vẫn có mấy người tránh không kịp, lát sau liền ngã xuống đất, co quắp, người vẫn chưa chết, nhưng con ngươi đã lật lên, sắc mặt tím hồng, trong miệng nhỏ dãi, khục khặc quái dị, cực độ thống khổ.
Mọi người thấy vậy sợ đến kinh hồn bạt vía, bột phấn còn phân tán khắp trên không, chẳng ai dám tiến lên cả.
Tiết Dương không định tham chiến, ném Hàng Tai lên chuẩn bị bay đi, nhưng chợt nghe thấy tiếng đàn từ bốn phương tám hướng truyền tới, trong đầu ong ong lên, đau tới không chịu nổi, trường kiếm ngay sau đó cũng loạt soạt xuống đất.
Mạt Lăng Tô Thức là chiêu thức Cô Tô Lam thị sáng tạo ra, gã bắt chước Lam Vong Cơ dùng đàn cổ như vũ khí, nhưng vì học nghệ không tinh, chẳng những âm luật bị lỗi, mà lực sát thương gây ra cũng chẳng lớn như vậy.
Song Tiết Dương lúc này linh lực hư vô, thể lực hao hết, đối với loại nhạc đàn không tinh xảo này này cũng chẳng có sức kháng cự. Hắn nhặt Hàng Tai lên, vung sang bên cạnh, nhưng thanh âm đàn kia trùng điệp không dứt, đuổi tận không buông, khi trầm khi cao vút. Tiết Dương che lỗ tai, lồng ngực khó chịu đau đớn khôn cùng, tiếp theo, một thanh trường kiếm từ phía sau lưng thẳng tắp đâm tới.
Tiết Dương xoay người đón đỡ, đối phương một kiếm bất thành, chuyển tay hướng bụng hắn đâm tới, giữa sương mù mờ mịt, vẫn có thể tìm đúng vị trí Tiết Dương, giống như chẳng mảy may sợ hãi thi độc.
Tiết Dương vừa phòng ngự vừa nói: "Tô tông chủ thật là đến có chuẩn bị, xem ra vì phòng ngừa trúng độc, đã sớm uống thuốc giải rồi."
Động tác trên tay Tô Thiệp không ngừng lại, nói: " Dù sao đối phó với ngươi vẫn phải vạn phần cẩn thận."
Tiết Dương cười đáp trả: "Đúng nha, còn mang nhiều người tới như vậy, nếu ngươi có một nửa lợi hại của người Cô Tô Lam thị, cũng chẳng cần sợ đến vậy đâu."
Tiết Dương và Tô Thiệp không phải người chung đường, một kẻ tu tiên, một kẻ theo quỷ đạo, chuyện làm bình thường không giống nhau, chẳng mấy khi xuất hiện đồng thời, nhưng từng cùng ngồi xuống bên cạnh Kim Quang Dao. Tiết Dương biết rõ người này, bụng dạ nhỏ hẹp, ghen tỵ thành tính.
Tô thiệp đương nhiên cũng biết Tiết Dương là hạng người gì, dù lý trí mách bảo gã không thể nói nửa chữ với hắn ta, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng: "Đối với người âm hiểm xảo trá, e là ai cũng phải ôm ngàn vạn lần cẩn thận."
Tiết Dương cố ý tiếp tục đề tài về Lam gia, nói: "Quá khen quá khen, những người khác ta không biết nhưng nếu là gã họ Lam kia một mình đối mặt với ta, ta sợ bản thân e cũng chẳng địch nổi, bởi người ta là tiên môn chính thống, kỹ thuật tinh xảo, không phải mấy kẻ học chui có thể so được, Tô tông chủ ngươi thấy có đúng không a?"
Tô Thiệp kỳ nghệ không tinh, nhưng dù sao cũng là đệ tử Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau tự lập môn hộ, cũng coi như tiên môn chính thống, chẳng phải cái gì mà học chui. Tiết Dương cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau lên, giống như Mạt Lăng Tô thị vốn chẳng phải danh môn chính phái vậy.
Tô Thiệp ghét nhất là người khác dùng Cô Tô Lam thị mỉa móc gã, dù liều mạng giữ vững lý trí, vẫn không kiềm được cơn giận. Tiết Dương cười lạnh một tiếng, mũi kiếm Hàng Tai bỗng nhiên thoắt biến, Tô Thiệp sửng sốt mấy giây, trở tay nghênh đón, không ý thức được quyền chủ động trong trận chiến này đã chuyển sang tay Tiết Dương, bản thân từ công thành thủ.
Sương mù dày đặc, phấn độc bay đầy trời, chỉ có thể nhìn rõ bán kính năm thước xung quanh, nhưng Tiết Dương đã sớm thành thói quen, hành động tự nhiên, hắc ảnh như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay của Tô Thiệp lĩnh một kiếm không mời này mà bị thương, Tiết Dương nhắm đúng thời cơ định bồi thêm một kiếm, muốn trả lại gã chiêu đánh lén khi nãy.
Nhưng hắn không nhịn nổi nữa, tiếng đàn xung quanh vẫn tiếp tục, nhiều người hợp tấu, lực sát thương khó mà tưởng tượng được. Tay Tiết Dương khẽ run, toàn thân nhất thời vô lực, đầu gối khụy xuống, mũi kiếm Hàng Tai cắm sâu vào lòng đất, hắn cảm thấy trong tai ấm ấm, hẳn là chảy máu rồi.
Phản ứng của Thiệp vậy mà rất nhanh, trong sương mù tìm được đích xác vị trí tỏa ra mùi máu tanh, đợi Tiết Dương có động tác tiếp theo, một kiếm đã đặt ngang cổ hắn.
Nhưng cũng may, vẩy độc phấn, lại dây dưa với Tô thị lâu như vậy, nha đầu chết tiệt kia có lẽ đã chạy mất dạng rồi.
Tiết Dương nheo mắt lại, chỉ cảm thấy cả người mệt lả, hắn vốn không còn dư lại bao nhiêu linh lực, đối kháng với Tô Thiệp lâu như vậy, lại còn dính tiếng đàn, trong ngoài thân thể đều chịu tổn thương, không nhịn được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Tiết Dương bị dội một bát nước, hắn run khẽ hai cái, mở mắt ra, phát hiện đây là một căn phòng tối mờ, hẳn là một phòng ngầm dưới đất, bản thân bị cột hai tay lên tường.
Giọt nước men theo tóc, gò má Tiết Dương trượt xuống, hắn lắc đầu, ho khan hai tiếng, nói với Tô Thiệp đứng trước mặt mình: "Đây là đâu, Kim Lân đài bố trí dịch trạm ở vùng hoang vu hẻo lánh này? Tô Thiệp, ngươi có quyền sử dụng sao?"
Tô Thiệp nói: "Không sai. Ta coi như là đệ nhất khanh khách của Tiên đốc, dĩ nhiên được tự do ra vào, tùy ý sử dụng."
Tiết Dương không nhịn được cười ra tiếng: "Đệ nhất khanh khách, hố hố hố ha ha ha..."
Tô Thiệp cau mày: "Có gì buồn cười."
Tiết Dương nói: "Không có gì không có gì. Ta đã nói rồi, đang yên đang lành sao tự dưng lại đến bắt ta?"
Không đợi Tô Thiệp trả lời, Tiết Dương liền nói: "Là