Artist: 七次瓜
Beta: Nguyenchau
Kẻ cầm đầu nọ hiển nhiên biết Tiết Dương, nhìn thấy hắn bất thình lình xuất hiện, cả kinh thất sắc kêu lên: "Tiết Dương! Tô tông chủ một mực tìm ngươi thật khổ cực, hóa ra ngươi lại trốn trốn tránh tránh ở Nghĩa thành!"
Tiết Dương cợt nhả đáp: "Thứ nhất, ta không trốn, ta ở Nghĩa thành chỉ vì thích nơi đây. Thứ hai, Tô tông chủ nhà ngươi không phải tìm ta khổ cực, mà là sau khi bị nổ thành cái rổ dưỡng thương khổ cực nha."
Người nọ tức chết đi được, phất tay ra hiệu cho mấy kẻ phía sau, tất cả đồng loạt giương kiếm hướng Tiết Dương bổ tới. Tay Tiết Dương vung lên, Hàng Tai đã sớm triệu hồi, chân khẽ động nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà chạy sang hướng khác, cũng không biết nghĩ cái gì, nhưng nói chung xem ra là hắn không muốn đánh nhau tại chỗ này, nên dẫn bọn chúng ra kia.
Hiểu Tinh Trần nghe thấy âm thanh chợt xa dần, liền muốn đuổi theo, bỗng một giọng nói phía sau lưng vang lại: "Các hạ phải chăng là Hiểu Tinh Trần đạo trưởng?"
Hiểu Tinh Trần dừng bước, y cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng không nhớ nổi đã nghe qua ở nơi nào, càng không rõ người này là ai. Y mất tích nhiều năm, trước giờ chỉ sống ở Nghĩa thành, nhưng người này lại có thể nhận ra y, xem ra trước kia đã từng gặp mặt, chỉ là không quen biết lắm.
Mà người này lại tới cùng với đám người đó, nói không chừng chính là người cầm đầu bọn họ.
Hiểu Tinh Trần nói: "Phải. Không biết các hạ là ai, đến Nghĩa thành là vì chuyện gì?"
Người kia đáp: "Đương nhiên là vì chuyện chính nghĩa. Chỉ là không biết Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, thanh danh chấn động, sao lại cùng Tiết Dương đứng chung một chỗ."
Gã nói rõ ràng như vậy, e là khi nãy Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần trở về,đã âm thầm quan sát thấy. Bọn họ ở ngoài sáng, mà gã ở trong tối, rất dễ nhìn ra mối quan hệ giữa hai người.
Hiểu Tinh Trần nghĩ, những người này quả nhiên vì Tiết Dương tới, nhưng nghe giọng nói cùng cách hành xử, y cảm thấy không dễ chịu cho lắm, tám phần sẽ không đường đường chính chính như trong miệng gã nói ra.
Hiểu Tinh Trần nói: "Dù là chuyện chính nghĩa, cũng không nên quấy nhiễu thanh tịnh trăm họ."
Người kia trả lời: "Xem ra Hiểu Tinh Trần đạo trưởng không tin tại hạ, chắc là ở cùng Tiết Dương quá lâu thành ra như vậy, gần mực mực thì đen. Nếu thế, đừng trách ta động thủ!"
Lời còn chưa dứt, hai dây đàn bỗng từ trong tay áo bay ra, đồng loạt đánh tới Hiểu Tinh Trần!
Gã biết rõ Hiểu Tinh Trần tu vi cao cỡ nào, không dám tùy tiện hành động, mới ra ám chiêu, tấn công bất ngờ.
Chỉ là gã chẳng hay tu vi của y đã sớm hao tổn hơn nửa, cho dù là Tô Thiệp, bây giờ cũng có thể miễn cưỡng giao chiến một trận với y. Tuy nhiên, tu vi có hao tổn, kiếm pháp vẫn tinh xảo như trước, ngay chớp mắt Sương Hoa đã vung lên, đánh bay hai dây đàn.
Hiểu Tinh Trần lùi sau mấy bước, nói: "Huyền sát thuật. Ngươi là Mạt Lăng Tô Thiệp?"
Người tới chính là Tô Thiệp. Huyền sát thuật chính là một trong những tuyệt kỹ của Cô Tô Lam thị, đàn có bảy dây, tùy thời có thể tháo hợp, hóa thành hung khí trí mạng, dây đàn bắn ra, có thể cắt xương gọt thịt như bùn.
Lam Dực tạo ra huyền sát thuật để ám sát đối thủ, cho nên bị chỉ trích rất nhiều, bản thân Cô Tô Lam thị cũng đánh giá vị tông chủ này rất "khéo léo", nếu không phải đối đầu với quái vật đại hung đại ác, thì cực ít sử dụng. Người này lời còn chưa dứt đã ra chiêu thức tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải Cô Tô Lam thị, mà là chiêu thức Tô gia học được Lam gia, lại suy đoán thêm một chút nữa, sử dụng chiêu thức này tốt như vậy, nhất định là tông chủ của bọn họ, Tô Thiệp.
Hôm đó gã bị Tiết Dương dùng Âm Hổ phù giả gây thương tích, mấy ngày liên tiếp dưỡng thương trên giường, nếu không phải phát hiện kịp thời, đã sớm vong mạng quy thiên. Vì vậy trong lòng gã vô cùng hận Tiết Dương, đến Nghĩa thành thấy Hiểu Tinh Trần đã mất tích mấy năm lại cùng tên quỷ Tiết Dương ở chung một chỗ, liền hận lây cả Hiểu Tinh Trần.
Tô Thiệp nói: "Không sai, Hiểu Tinh Trần đạo trưởng tuy mắt mù, nhưng vẫn có thể nhận ra ta."
Gã vừa nói vừa gảy dây đàn, một dây bắn tới cổ tay y, một dây phóng tới mắt cá chân, muốn cắt đứt gân tay gân chân Hiểu Tinh Trần!
Chiêu này tàn nhẫn, nhưng huyền sát thuật học trộm dù thế nào cũng không bằng đồ chính thống. Hiểu Tinh Trần phi thân nhảy lên, ngân quang Sương Hoa lóe sáng, vừa móc vừa gạt, quấn chặt hai dây đàn kia trên lưỡi kiếm, dây đàn cấp tốc thối lui giống như có sinh mệnh, muốn thoát khỏi khống chế, nhưng Sương Hoa cực kỳ sắc bén, cổ tay Hiểu Tinh Trần khẽ động, khiến cho hai dây đàn đang ý đồ tránh thoát kia càng bị quấn chặt hơn, rồi vung kiếm lên lần nữa, dây đàn vang lên tiếng rồi bị cắt thành mấy đoạn, rơi lả tả xuống chân Tô Thiệp.
Tô Thiệp rút ra bội kiếm Nan Bình, hướng Hiểu Tinh Trần đâm tới. Cảm nhận được kiếm khí, Hiểu Tinh Trần xoay người đón đỡ, hai lưỡi kiếm sắc bén va vào nhau phát ra tia sáng bạc. Nếu Hiểu Tinh Trần tu vi không hao tổn, Tô Thiệp sao có thể là đối thủ của y. Nhưng hiện tu vi Hiểu Tinh Trần chẳng bằng trước, Tô Thiệp đang giao đấu với y cũng nhìn ra điểm này, liền truyền toàn bộ linh lực vào Nan Bình kiếm, định dùng chiêu này áp chế Sương Hoa linh lực yếu hơn.
Tuy nhiên, cho dù linh lực có dồi dào cỡ nào, đâm không trúng cũng chẳng thể tổn thương người. Hiểu Tinh Trần thân pháp linh hoạt, kiếm thuật so với Tô Thiệp trên cơ không biết bao nhiêu lần, tùy cơ ứng biến, cổ tay hơi chuyển, đổi thế công, Sương Hoa bỗng chốc trở nên linh hoạt khó đoán, Nan Bình của gã ngăn chẳng nổi. Gã thương thế nặng, mới bình phục, dẫu linh lực dồi dào, cũng dần rơi xuống thế hạ phong.
Hiểu Tinh Trần cảm nhận được thời cơ, nghiêng người vọt tới, một tay giữ chặt bả vai Tô Thiệp, Tô Thiệp vừa định giữ tay phản đòn, thân còn chưa động, da bỗng cảm thấy lạnh toát, Sương Hoa đã đặt ngang cổ gã từ lúc nào chẳng hay, nếu gã có dị động gì, đầu liền bay xuống đất!
Hiểu Tinh Trần kiềm chế Tô Thiệp, hỏi: "Trừ ngươi ra, đến Nghĩa thành còn có những người nào?"
Tô Thiệp hỏi lại: "Ngươi thật muốn biết?"
Tay Hiểu Tinh Trần khẽ nhích, lưỡi kiếm đã dán sát vào da Tô Thiệp, nếu gã còn kéo dài thời gian, e một khắc sau kiếm sẽ cắt ra một đường máu.
Tô Thiệp bỗng lớn tiếng hô: "Thật xin lỗi, là thuộc hạ vô năng."
Hiển nhiên những lời này không phải để nói với Hiểu Tinh Trần.
Ngay lập tức, sau lưng chợt vang lên một thanh âm đầy vẻ ôn hòa: "Không sao, chắc chắn Hiểu đạo trưởng cũng không hạ sát vô tình, đúng không?
...
Máu tươi tha thiết theo lưỡi kiếm chảy xuống, Tiết Dương tay cầm Hàng Tai đứng đó, bên chân là một đám người toàn thân trọng thương không đứng dậy nổi.
Tiết Dương hừ một tiếng, mắng: "Ở đây Hiểu Tinh Trần không thấy được. Mà dù sao đi nữa những tên này đều đáng chết."