Bản edit PHI THƯƠNG MẠI và ĐÃ ĐƯỢC sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.
Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Tiết Dương cẩn thận cầm viên kẹo này lên.
Nhớ trong ba năm kia, kể từ hôm hắn kể chuyện về đứa bé thích đồ ngọt, mỗi buổi sáng Hiểu Tinh Trần săn đêm trở về, đều cho hắn và A Tinh mỗi người một viên, chỉ cần y ra ngoài, thì ngày ngày đều thế, chưa bao giờ gián đoạn.
Khóe miệng Tiết Dương nở nụ cười, muốn bỏ nó vào túi càn khôn, như vậy có thể giữ gìn vĩnh viễn. Suy nghĩ một lát, thôi trước tiên cứ bỏ trong túi để bên người một đoạn thời gian đã.
Có thể do thân thể bình phục, hôm nay Tiết Dương phá lệ chăm chỉ, quét dọn nghĩa trang từ trên xuống dưới một lần. Đầu tiên là phòng ngủ, sau đó là bếp, tiền sảnh, phòng bên, nhà kho nhỏ bé tầm thường, ngay đến cả phòng chứa quan tài cũ kỹ mà bọn họ từng cùng trốn cũng thu dọn nốt.
Tiểu Ninh nói: "Nhị phụ thân, phụ thân đâu rồi? Sao sáng sớm đã không thấy người vậy ạ?"
Tiết Dương không đáp, quay đầu lại nói với A Tinh: "A Tinh, ngươi mang nhóc con này trở về y quán đi, Hiểu Tinh Trần chẳng phải đã sớm an bài nó ở đó à, mà ngươi cũng đi cùng đi."
A Tinh nói: "Ngươi lại muốn đuổi chúng ta đi, ngươi ___"
Tiết Dương chỉ muốn thanh thanh tịnh tịnh một mình, không nói hai lời đẩy Tiểu Ninh và A Tinh ra, đẩy tới tận bên ngoài, sầm một tiếng đóng cửa lại, còn tốn công vô ích mà tiện tay lập một trận pháp phòng các nàng đi vào.
Tiểu Ninh chớp mắt: "Nhị phụ thân muốn chúng ta đi kiếm cơm ăn đúng không? Tiểu Ninh thật sự rất đói."
A Tinh hiếm thấy mà không nổi giận tới khua tay giậm chân với Tiết Dương, nàng đứng trước cửa nghĩa trang, nhìn cửa nẻo nơi đây đổ nát chẳng giống nhà nữa, khó hiểu mà nghĩ đến ngày đạo trưởng cõng thiếu niên trọng thương, bản thân giả mù đi bên cạnh, cùng tới nơi này.
Nàng rất muốn khóc, nhưng cứng rắn không để nước mắt rơi. Trải qua mấy năm nay, nàng không còn là một tiểu cô nương bề ngoài đanh đá nhưng mau nước mắt nữa, cũng sẽ không trốn một bên nhìn tất thảy phát sinh. Hai chữ trơ mắt khiến nàng chịu đựng quá nhiều, cũng trưởng thành rất nhiều. Nàng bây giờ không còn nhỏ, có thể tự mình đối diện một vài chuyện.
Tiết Dương đuổi bọn họ đi, nghĩa trang lần nữa an tĩnh lại. Hắn lảo đảo trở về phòng ngủ, đi tới bên chiếc giường kia, chỉ có chiếc giường này hắn còn chưa thu dọn, chăn nệm vẫn là bộ dạng lúc hắn dậy, chỗ bên cạnh cũng chưa động qua, vô cùng xốc xếch, còn có dấu vết móng tay của Hiểu Tinh Trần, lưu lại sau một đêm cuồng loạn triền miên.
Tiết Dương nhìn mớ bừa bộn trên giường, hắn muốn thu dọn chỗ này một chút, cầm lấy đống chăn nệm lên, toàn thân có chút sững sờ, chậm rãi ôm nó vào ngực, tựa như trên đó còn lưu lại nhiệt độ người kia, hắn vẫn còn muốn cảm nhận nó.
Quả thực những năm tháng đó trôi đi, bất kể hận cũng tốt, yêu cũng được, suy nghĩ của hắn đều bị người này tác động tới, từng bước sa vào, càng thương tổn lại càng muốn đến gần, giam cầm y bên người, cho rằng như vậy thì có thể vĩnh viễn nắm chặt y trong tay, cho rằng như vậy sẽ mãi không chia lìa.
Tiết Dương buông chăn nệm, đứng dậy đi tới bên bàn, ngồi xuống, đầu tựa vào cánh tay. Bên cạnh hắn không có chút âm thanh nào cả. Thời điểm Hiểu Tinh Trần ở đây cũng rất yên tĩnh, nhưng hắn cảm thấy cho dù người kia im lặng, gian phòng này vẫn rất ấm áp rộn ràng, khiến người ta an tâm.
Nhưng lúc này lại thật tịch mịch, trống rỗng, chỉ có một mình hắn.
Bờ môi Tiết Dương run run, nhẹ giọng kêu: "Hiểu Tinh Trần..."
Nghĩ tới điều gì đó, hắn móc viên kẹo đường từ trong ngực ra, ngón cái và ngón trỏ cầm chặt nó để trước mắt nhìn, hắn muốn bóc lớp giấy mỏng kia ra rồi bỏ vào miệng, nhưng vẫn nhịn được, một lần nữa cất vào trong túi.
Hắn ngồi đó rất lâu, cho đến khi bắp chân tê dại mới đứng dậy, cầm lấy Sương Hoa mà Hiểu Tinh Trần tiện tay để bên góc, phủi phủi lớp bụi mỏng bám trên đấy đi rồi đặt lên bàn, sau đó mở ngăn tủ, lấy ra một bộ đạo bào.
A Tinh còn đang tựa bên cửa ngoài nghĩa trang, nhìn Tiểu Ninh một bên nghịch mấy cái lá cây rụng. Tiểu Ninh bứt hết lá cây đi, chỉ chừa lại phần cuống lá vừa dai vừa cứng, móc hai cái như vậy vào nhau, kéo mạnh, sẽ luôn có một cái bị kéo đứt. Mỗi lần trước khi kéo, nàng đều chọn trước một cái bản thân nghĩ sẽ thắng, nếu thắng thật, thì Tiểu Ninh sẽ rất cao hứng, chạy đến trước mặt A Tinh sung sướng khoe khoang.
Cửa nghĩa trang bỗng két một tiếng mở ra.
A Tinh giật mình nhìn vào trong, thất kinh kêu: "Đạo trưởng?!"
Nhưng lời còn chưa dứt liền gắng im bặt, chuyển sang hỏi: "Ngươi làm sao lại ăn mặc kiểu này?"
Tiết Dương vung tay lên, trận pháp liền biến mất, khẽ mỉm cười nói: "Khá giống nhỉ?"
Tiết Dương mặc một bộ đạo bào trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm khắc sương hoa, tóc dài buông lơi, chỉ hờ hững vấn một chút trên đầu. Bước chân hắn nhẹ khoan thai, như vân đạp nguyệt, mỉm cười cũng là vân đạm phong khinh, giống như tắm trong gió xuân vậy.
A Tinh hoảng hốt, đâu chỉ là khá giống, rõ ràng là vô cùng giống! Dẫu dung mạo bất đồng, nhưng phong thái và vẻ mặt giống Hiểu Tinh Trần y đúc, nhất cử nhất động không khác chút nào.
Tiểu Ninh cũng ngây người nhìn, ném một đống cuống lá trong tay xuống, dụi dụi mắt, nhất thời không biết nên mở miệng gọi phụ thân hay nhị phụ thân.
Cảm giác lo âu dồn ứ trước giờ bỗng chốc tràn ra khỏi cõi lòng, nhịn lâu như vậy, A Tinh cuối cùng cũng nhìn Tiết Dương, nói: "Đạo trưởng đâu...?"
Tiết Dương lại cười một tiếng, ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn về một hướng xa xa, đáp: "Ta có lẽ biết y ở nơi nào."
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, thanh âm của hắn cũng có phần giống người kia nữa. Nói đoạn, hắn quay đầu ngắm nhìn nghĩa trang, những năm qua, hắn cùng y đều dung thân chốn nho nhỏ này. Tiết Dương khép cánh cửa cũ nát kia lại, xoay người tiến về phía trước.
A Tinh dắt Tiểu Ninh bám theo, nhưng không dám đi qua sát, nàng sợ Tiết Dương lại đuổi các nàng về, liền xa xa đi theo bước chân hắn.
Bọn họ một trước một sau đi không ngừng nghỉ, Tiết Dương cũng không đi nhanh quá, giống như người nọ chậm rãi khoan thai mà tiến bước. Tiết trời đầu đông, ngoại ô nghĩa thành yên tĩnh, không có gió cũng chẳng có bao nhiêu ánh mặt trời, bầu trời mịt mùng, khắp nơi một mảnh trắng xóa.
Bọn họ một mực đi thẳng, cho tới cuối phía tây nam.
Đây là vách vực phía tây nam Nghĩa thành, do địa thế nên gió chỗ này rất lớn, từ dưới sơn cốc trực tiếp thổi lên, tạo thành khí lưu, phất qua hai bờ cây bụi cỏ.
A Tinh có chút sợ, không dám tiến lên, kéo Tiểu Ninh lui về sau hai bước, bảo hộ tiểu cô nương sau lưng mình, nhưng cũng không đứng quá xa, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động, nghe được từng tiếng bước chân của hắn.
Tiết Dương đứng bên vách đá nhìn xuống, chỉ thấy hai bờ dốc thăm thẳm, hàng năm phong hóa khiến nó giống như khe rãnh của ngọn núi bị đao sắc bổ đôi, nếp uốn gãy cùng đá tảng nham nhở như khắc lên thọc sâu xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy.
Tiết Dương đứng trong gió lạnh,
___ Hoàn ___
*Liễu ám hoa minh: nguyên là câu thơ "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" của Lục Du, ý chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hi vọng.
*****
Editor: QAQ cuối cùng cũng hoàn rồi, dây dưa từ giữa tháng 9 đến tận giờ mới xong, lúc làm chỉ muốn lết thật nhanh, đến lúc đặt chữ hoàn lại thấy thật buồn (*꒦ິ꒳꒦ີ).
Thực sự rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ (*^▽^*), nhất là bạn Nguyễn Châu (đã giúp mình beta), bạn Đường Đường, Cuncleo, cùng nhiều bạn khác đã luôn thả sao, comment ủng hộ mình ngay từ những chương đầu (ღ˘⌣˘ღ). Truyện dài nên edit nhiều lúc cũng nản, nhưng nhờ các bạn mới bò được đến đây (。・//ε//・。).
Mình biết bản edit vẫn còn nhiều lỗi, nên rất vui khi nhận được góp ý của các bạn (≧▽≦).
Hi vọng sẽ còn gặp lại các bạn ở những bộ khác. (ʃƪ^3^)