Ánh trăng như tuyết, lưu ly cung thập phần tịch mịch.
Nghe thấy động tĩnh bên trong nhưng cũng không người nào.dám tiến lên, thậm chí Hữu Danh cũng đợi ở cửa.
Quân Khanh Vũ như trước một thân tuyết trắng y phục, tóc hơi mất trật tự từ bên trong đi ra.
Trường kiếm cầm tay, ánh trăng chiếu ngược lên khuôn mặt tái nhợt, hơn một phần tiêu điều cùng âm trầm quỷ mị.
Cặp con ngươi màu tím sâu thẳm không đáy, đông lạnh thần sắc không thể che giấu sát khí tỏa ra cùng vẻ sầu thảm.
"Hoàng thượng."
Hữu Danh tiến lên, cẩn thận đem áo choàng khoác lên vai hắn, nhưng còn chưa khoác xong, Quân Khanh Vũ đã đi xa, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lên xe hồi Gia Vũ cung.
Xe ngựa cấp tốc chạy, thẳng đến khi trở lại trong cung, Quân Khanh Vũ vẫn chưa buông kiếm.
"Hoàng thượng."
Nhìn thấy bộ dáng hắn, Hữu Danh trong lòng muốn đi lên nhận lấy kiếm, nhưng không ngờ làm thế nào cũng không lấy ra được.
"Hoàng thượng, người sao phải làm khổ chính mình như vậy?" Hữu Danh đem ngón tay hắn đẩy ra, lúc này mới phát hiện chuôi kiếm dính một mảnh máu tươi.
Ngày ấy ở Đào quận, hoàng thượng trong cơn tức giận bóp nát chén rượu, nhưng bất quá vết thương đã khép lại.
Mà bây giờ, chuôi kiếm lại dính huyết hồng... vừa đẩy ra, Hữu Danh lập tức cả kinh ngẩn người.
Nếu không phải tâm loạn mà lung tung dùng sức thì người nhiều năm luyện kiếm sẽ bị tróc đi một lớp da?
Rất đau? Dùng rất nhiều khí lực? Tâm, cũng rất loạn...?
"Hoàng thượng, nếu mẫu thân của người ở đây, nhìn thấy người như vậy, nàng nhất định sẽ vô cùng thương tâm. Người đây cũng chính là làm khổ lão nô a."
Thấy Quân Khanh Vũ như mất hồn ngồi trên ghế, thế nào cũng không chịu bôi thuốc, Hữu Danh bất đắc dĩ quỳ trên mặt đất khuyên, "Nương nương lúc đó đã giao phó hoàng thượng cho lão nô, vậy mà bây giờ, hoàng thượng bảo lão nô làm sao cho nương nương một công đạo."
Lúc Quân Khanh Vũ bảy tuổi thì Hữu Danh vào cung, luôn thủ bên cạnh hắn.
Mặc dù qua nhiều năm, Thái hậu vẫn luôn tính toán chấp chính, rất nhiều nơi đều chèn ép hoàng thượng, muốn biến hắn thành con rối.
Nhưng Quân Khanh Vũ đã bằng năng lực của mình mà có được một nhóm trung thần, đồng thời thế lực cũng chậm rãi lớn mạnh.
Nhiều năm nén giận, thậm chí giả ngây giả dại, tựa như mấy tháng nay phải chịu ủy khuất.
Làm nô tài, Hữu Danh biết rất nhiều chỗ giúp không được gì, nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm cho Quân Khanh Vũ bị thương.
Vậy mà hoàng thượng của mấy tháng trước bá đạo cùng cao ngạo tự phụ, lại đột nhiên trở thành tiểu thiếu niên ẩn nhẫn.
Quân Khanh Vũ như con rối ngồi im, bờ môi tái nhợt chậm rãi nhướn lên một tia cười nhẹ, thân thể đột nhiên ngã về phía trước, một ngụm máu tươi phun lên tuyết trắng y phục.
Hữu Danh sợ hãi, một bên cầm ti quyên đưa đến hàm dưới lau đi vết máu, một bên nắm lấy mạch đập.
"Hữu Danh..." Quân Khanh Vũ trở tay dùng sức nắm tay Hữu Danh, cười thảm, "Ngươi có biết, nữ nhân kia có bao nhiêu lãnh tình?"
"Hoàng thượng, thiên hạ này, nữ tử tốt còn nhiều mà." Hữu Danh lấy ra ngân châm, cắm lên huyệt đạo trên ngực Quân Khanh Vũ.
"Đúng vậy, nữ tử tốt còn nhiều mà..."
Quân Khanh Vũ cúi đầu cười, nhìn lòng bàn tay bị thương, lẩm bẩm nói, "Thế nhưng, nàng chỉ có một..."
Nàng chỉ có một...
Trên thế giới này, chỉ có một người tên Mai Nhị...
Không nghe được hắn thấp giọng nói, lực chú ý của Hữu Danh tất cả đều rơi vào ngân châm, lo lắng khuyên, "Hoàng thượng, người không thể cử động mạnh nữa, nếu không, thuộc hạ không còn cách nào đè lại độc tính."
Quân Khanh Vũ nâng mắt nhìn ngân châm