A Cửu đứng ở cửa, hơi thở hổn hển một hơi, bởi vì Cảnh Nhất Bích ở chỗ này nên nàng bất đắc dĩ đè xuống lửa giận trong lòng.
"Phu nhân, bây giờ ngươi đã có thai, không nên lỗ mãng như vậy, sẽ làm bị thương thân thể."
Quân Khanh Vũ ngẩng đầu đối A Cửu mỉm cười.
Nụ cười kia, ôn hòa mà không chân thực, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng phá tan đông lạnh.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ mà thôi.
"Thần sẽ chú ý."
A Cửu hơi hành lễ, "Hoàng thượng, vừa rồi thần lỗ mãng, xem ra người còn muốn cùng Bích công tử chơi cờ, kia thần lui ra trước."
"Không cần. Đã hạ cờ."
Nghe thấy Quân Khanh Vũ nói vậy, Cảnh Nhất Bích cũng thả quân cờ trong tay xuống, "Thần xin phép cáo lui."
"Ân." Quân Khanh Vũ gật đầu, "Chuyện kế tiếp giao cho ngươi."
"Thần lĩnh mệnh."
Cảnh Nhất Bích yên lặng lui ra ngoài, khi đi tới bên người A Cửu, hơi dừng lại, sau đó mới đi xa.
Trên người hắn không còn thứ nàng tặng hôm sinh nhật, thay vào chỗ con búp bê nhỏ là một khối thúy ngọc bích lục.
Cửa bị người chậm rãi đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người.
Lửa giận ở ngực lại thiêu đốt bùng cháy, A Cửu giấu nắm tay, cười lạnh nhìn nam tử mày sắc biếng nhác.
"Nước tắm rửa đã chuẩn bị xong bên trong, Thu Mặc nói ngươi không thích người hầu hạ, vậy chính mình tự vào đi."
Tươi cười ban nãy đã mất đi, thanh âm lại dị thường băng lãnh, nghiêm túc bỏ từng quân cờ vào hộp.
"A..." A Cửu không thể đè nén, lãnh cười ra tiếng, "Quân Khanh Vũ, ngươi muốn kéo đổ Mạc gia thì còn nhiều cớ mà mượn, cần gì phải lấy một đứa nhỏ để ngụy trang."
"Đứa nhỏ là cái cớ tốt nhất. Mạc gia động vào đứa nhỏ, cũng chính là hành thích vua, tội danh này ai đảm đương nổi." Quân Khanh Vũ nhướn người về phía trước lấy quân cờ xa nhất, tóc rơi hai bên phất qua lông mi mật lớn, đem cảm xúc trong đáy mắt che giấu.
"Việc này cùng thị tẩm có liên quan sao?"
"Có."
Hắn đem hộp cờ cất đi, "Bởi vì ngươi nhất định phải mang thai con nối dõi của trẫm."
"Quân Khanh Vũ, ta không phải công cụ sinh con, lại càng không búp bê!" Nói xong, A Cửu đã cảm thấy vô pháp cùng người trước mặt tiếp tục nói chuyện, xoay người muốn đi.
"Từ lúc ngươi bước vào cửa cung, từ lúc ngươi tìm tới trẫm, ngươi nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay! Bây giờ ngươi cảm thấy, ngươi có quyền lựa chọn sao?" Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn A Cửu, con ngươi màu tím sậm như ngưng tụ lãnh ý kết băng, "Ngươi vội vã chạy tới, là vì cái gì? Trong lòng ngươi so với trẫm rõ ràng hơn. Ngươi muốn bước ra một bước này, thì ngươi phải biết, trẫm tiếp theo sẽ làm thế nào."
Tay A Cửu vịn khung cửa dần dần nắm chặt, thấy hắn tiếp tục nói, "Sự ngỗ nghịch của ngươi, trẫm có thể dễ dàng tha thứ. Chỉ cần ngươi làm tốt bổn phận của mình. Hơn nữa vô luận tương lai Cảnh Nhất Bích phạm sai lầm thế nào, đứng ở vị trí nào, trẫm vẫn sẽ vì ngươi mà tha mạng cho hắn, về phần ngươi, mấy năm sau ngươi muốn đi đâu, trẫm cũng sẽ không cố hỏi."
A Cửu chậm rãi quay đầu nhìn hắn, "Ngươi... Ngươi cảm thấy, bây giờ ta còn có thể tin ngươi?"
"Ngươi chỉ có thể tin." Quân Khanh Vũ rút mấy tờ tấu chương bên cạnh ra, vứt xuống trước người A Cửu, "Đây là tấu chương của quan viên trong triều buộc tội Cảnh Nhất Bích. Những việc bên trong đủ để trẫm trừng trị hắn. Nhưng