Khuôn mặt Quân Khanh Vũ ở dưới ánh trăng tái nhợt khác thường, nhưng lại ẩn ẩn vẻ đẹp yêu dị, đặc biệt là cặp tử đồng kia, A Cửu chưa từng thấy qua nó thâm trầm cùng u buồn như thế.
Hắn im lặng đi qua đình viện, giống như vô mục đích đi qua hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng trước một căn phòng, đẩy cửa đi vào.
A Cửu trốn trên nóc nhà, nhẹ nhàng lật mái ngói, lại kinh ngạc phát hiện trong phòng bố trí rất gọn gàng, giá sách, bàn trà, sàng khắc hoa, còn có bàn trang điểm, hoàn toàn không giống bên ngoài âm trầm táng loạn, thập phần sạch sẽ, hình như mỗi ngày đều có người tới quét dọn.
Nơi này giống như khuê phòng của một nữ tử.
Quân Khanh Vũ đứng bên tường tây nam, ngửa đầu nhìn. Ở góc độ này A Cửu có thể thấy rõ hắn đang nhìn hai bức họa. Nửa ngày sau, Quân Khanh Vũ giơ lên bàn tay tái nhợt xinh đẹp tuyệt trần, đặt trên một bức họa.
Một khắc kia, giống như đụng chạm tới cơ quan mật thất, trên tường lộ ra một chiếc hộp —— trên vải nhung hồng sắc, có một khối ngọc bội.
Toàn bộ tâm chí của A Cửu trong nháy mắt bị nhíu chặt: chính là khối ngọc bội kỳ lân kia!
Thì ra nàng không đi sai thời không. Thì ra nàng còn có cơ hội trở lại. Mà Quân Khanh Vũ này, cũng chính là Quân Khanh Vũ trong lịch sử kia!
A Cửu trong lòng mừng thầm, nhưng... nàng thình lình quay đầu lại, chợt ngừng thở.
Dưới ánh trăng âm trầm, một người mang mặt nạ bạch ngọc, áo choàng quái dị màu đen che bạch ô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Phong ba lạnh lẽo gào thét thổi đến, hắc bào cùng tóc dài đến thắt lưng tung bay phần phật quỷ dị trong gió. Chớp mắt một cái, u buồn nhân gian như cuốn hết vào trong hắc bào cùng bạch ô đó. Đối phương tựa như u hồn đến từ địa ngục, quỷ mị mà kinh sợ.
A Cửu vẫn duy trì động tác