Ánh trăng mơ hồ, năm nay khí trời Đế đô có chút quỷ dị, tuyết mới tan chảy đã cảm giác được sẽ có thêm một trận đại tuyết nữa.
Trong viện hoa hải đường xinh đẹp trải một đường, Hữu Danh Tả Khuynh yên tĩnh theo sau Quân Khanh Vũ, nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng, như người dự liệu, người đeo mặt nạ kia đúng là có quan hệ với Nguyệt Ly. Tháng trước ở Sở quốc bộ tộc Trần thị bị giết, ám vệ của chúng ta đã điều tra rõ, đích thực do một nhóm tử sĩ Nguyệt Ly gây nên. Bất quá Trần thị kia cũng làm quá phận, đối với nữ nhân Nguyệt Ly quốc không buông tha một ai."
Ánh mắt Quân Khanh Vũ sắc lạnh rùng mình, "Chết là đáng. Nghe nói Sở quốc tử hình người Nguyệt Ly."
"Đúng vậy. Mười ngày trước ở quảng trường có xử tử một nam nhân Nguyệt Ly, nghe nói đã khiến cho người Nguyệt Ly phẫn nộ, có người còn đốt cửa hàng."
"Xem ra Sở quốc đã loạn." Quân Khanh Vũ cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Tả Khuynh, "Các ngươi nói xem, cái này là cái gì?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không rõ vị vương tử này có ý tứ gì.
"Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể chặn thuyền."
Khóe miệng tươi cười không khỏi giảm đi, trong đầu đột nhiên hiện ra lời này của nữ tử ấy.
Khuôn mặt tái nhợt vô sắc, đôi mắt quật cường lạnh lùng mà xa cách.
Người nói như vậy cũng có thể thấy được ý chí cùng trí tuệ. Nếu là nam tử, Quân Khanh Vũ hắn nhất định sẽ trọng dụng.
Nhưng mà người đó lại là nàng!
Mười mấy ngày trước, bài thơ Mai lộng ảnh trong tuyết sớm đã lưu truyền Đế đô. Từ một lãnh cung xấu phi, trái lại vì một bài thơ mà danh tài nữ ngày càng nổi, người người tán thưởng, thậm chí có người còn tiếc hận cho nữ tử như vậy bị u cư trong cung!
Thực sự là khôi hài! Tiếc hận vì nàng?!
Đi vài bước nữa, Quân Khanh